Là anh đã trở lại. Không cần quay đầu nhìn mới biết là anh, cô đã có thể nhớ rõ hương vị của anh rồi. Hương vị của anh như dòng suối trong, lại như cam mật, mùi vị quá ngọt ngào, thật tốt đẹp, chỉ cần nếm qua một lần thì như bị nghiện, suốt đời khó quên. Cho dù cả đời chỉ hôn một người là anh nhưng chỉ cần người đó là Thấu thiếu gia thì cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác mãn nguyện. "Nam... Nam Cung tiên..." Cô quay đầu giãy giụa, nhân lúc cô mở miệng anh lập tức dùng lưỡi tùy ý xâm nhập, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, nặng nhẹ vừa phải mà quấn lấy. Lúc anh trực tiếp cướp đoạt tất cả không khí trong phổi của cô, anh mới chậm rãi nới lỏng khe hở, cắn nhẹ cánh môi của cô, mỗi lần một chút, liếm nhẹ viền môi cô, sau đó mút lấy rồi lại gặm nhẹ. Nhan Tiểu Ngư vừa mới tỉnh táo được một chút lại bắt đầu giãy giụa, rồi lại bị động tác và nụ hôn sâu của anh làm đầu óc quay cuồng, không còn suy nghĩ được gì. Giống như trúng thuốc mê, cả đời bất tỉnh cô cũng tình nguyện. Nếu không phải cao thủ tán tỉnh thì tuyệt đối không thể khai thông thành công tư tưởng cho một con cá ngu ngốc như vậy. "Cân nhắc như thế nào rồi?" Giọng nói của Thấu thiếu gia hơi khàn khàn, lúc buông miệng lưỡi cô ra lại lập tức ném thêm một quả bom nặng ký: “Chuyện làm người phụ nữ của tôi." Cân nhắc như thế nào rồi? Chuyện làm người phụ nữ của tôi... Bùm ——! Hai câu nói như một quả bom nguyên tử nổ tung trong đầu Nhan Tiểu Ngư, làm mặt mũi cô bỗng nhiên đỏ bừng. Đối mặt với câu hỏi của anh lại nhất thời sững sờ, không biết làm sao. "Nam Cung tiên sinh... Anh đã trở lại.” lời nói của cô lộn xộn mất tự nhiên: “Đói không, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa ăn tối cho anh ngay bây giờ..." "Coi thường vấn đề của tôi?" Thấu thiếu gia hỏi ngược lại một tiếng, lập tức phá vỡ kỹ thuật nói sang chuyện khác tệ hại của bạn học Nhan. Tiểu Ngư tiếp tục giãy giụa: “Nam Cung tiên sinh, anh đừng trêu chọc tôi được không... Tôi là người không có khiếu hài hước..." "Cô cảm thấy, tôi đang nói đùa sao?" Giọng nói Nam Cung thiếu gia thật trầm thấp, nghe qua giống như là một câu hỏi thông thường nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng viết hai chữ không vui. Tiểu Ngư bị ánh mắt kinh người của anh dọa sợ, vì vậy lập tức nói: "Nam Cung tiên sinh anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng, người thấy người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ bánh. Muốn làm người phụ nữ xứng với Nam Cung tiên sinh thì phải là người hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, trên so với Tây Thi, dưới so với Điêu Thuyền, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, tốt nhất vẫn là người có thể đồng hành cùng anh. Tôi chỉ là một người dân bình thường, có tài đức gì để anh phải chịu lỗ như vậy..." Bị dọa thành bộ dạng này mà còn có thể dùng lời nói trơn tru tự chê bai mình như thế, thật không hổ là chuyện Nhan Tiểu Ngư cô có thể làm. "Cô đúng là không có năng lực cũng không có đức hạnh.” Vị thiếu gia nào đó trầm ngâm nhìn cô một cái. Nhan Tiểu Ngư lập tức thấy được hy vọng, bận rộn mạnh mẽ gật đầu: “Đúng không, đúng không, anh cũng cảm thấy tôi không xứng với anh đúng không..." "Đúng.” Thấu đương gia trả lời rất trực tiếp: “Loại củi mục như cô và bổn thiếu gia khác nhau một trời một vực." Tiểu Ngư tựa như thấy bình minh mọc lên ở phía đông, ấm áp chiếu cả người mình. Vì vậy cô chớp mắt vô tội, nhỏ giọng đáng thương mà chân thành nói: "Cho nên Nam Cung tiên sinh, anh không cần thiết có quan hệ với tôi mà hạ thân phận mình xuống như vậy đâu, có đúng không?" Chân mày Thấu thiếu gia khẽ động một chút, đưa mắt nhìn mặt cô, vẻ mặt khó lường không nhìn ra biểu tình gì, vừa giống như đang suy nghĩ, vừa như đang bày tỏ sự đồng tình với ý kiến của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]