"Hạ thiếu gia!" Tiểu Ngư quay đầu, giơ dao thái lên tức giận nói: “Xin anh chú ý lời nói cử chỉ được không? Nhẫn nhịn của tôi có giới hạn, nếu như anh cứ tiếp tục nữa như vậy nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Hạ Lãng nhìn tiểu mỹ nhân tức giận một cái, nhất thời ha ha cười làm lành: “Tiểu Ngư, cô đừng nóng giận mà, tôi chỉ đùa với cô thôi, tôi không phải là người không đứng đắn như vậy. Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, tâm tình không được vui nên mới đùa với cô, cô đừng để trong lòng mà. Thật ra thì hình dáng ngực cô vô cùng đẹp, tôi đặc biệt thích, nếu không thì tôi cũng sẽ không nhịn được mà sờ như vậy đúng không? Nếu cô không thích, sau này tôi sẽ không sờ nữa, tôi mà sờ nữa thì cô cứ chặt tay tôi, được không, được không..."
Hạ Lãng cười đùa cợt nhả nhưng giọng lại chân thành.
Tiểu Ngư tức giận, bùng phát được một nửa thì lại không biết có nên tiếp tục hay không.
"Lần sau chú ý là được rồi!"
Nhan Tiểu Ngư cố ý trừng mắt cảnh cáo một tiếng, sau đó cô xoay người, không truy cứu nữa, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Hạ Lãng thấy cô hiền lành như vậy, hai mắt liên tục nhìn bốn phía, vui vẻ chạy tới, nằm dài trên bàn trong nhà bếp hỏi: "Nhan Tiểu Ngư, cô nói gia biết ai chọc cô tức giận, nói không chừng gia có thể giúp cô."
Nói cho anh?
Với trình độ này của Hạ Lãng, có thể đấu với Nam Cung Thấu sao?
"Không có gì."
Nhan Tiểu Ngư lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173716/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.