Chương trước
Chương sau
Đi tắm.
Khi Nhan Tiểu Ngư nhớ lại giọng nói cầm thú này lúc ném mình vào bồn tắm...
Đến khi cô hoàn hồn thì Nam Cung Thấu đã đóng cửa đi ra ngoài.
Nếu như muốn làm cầm thú thì ít nhất cũng phải nhìn cô một lát, chứ không phải ngay cả nhìn cũng không đã đi ra ngoài đóng cửa lại...
Nhan Tiểu thư đấu tranh một lát cuối cùng quyết định khóa cửa cẩn thận rồi bắt đầu tắm.
Sau khi tắm xong lại phát hiện ra một bi kịch.
Bởi vì vừa rồi bị ném thẳng vào cho nên không có quần áo, mà bây giờ cũng không thừa cái áo choàng tắm nào, cho nên cô đang gặp vấn đề là không ra ngoài được ==!
Đúng lúc cô đang chần chừ thì chiếc TV LCD treo trên tường trong phòng tắm chợt lóe lên hình ảnh Thấu thiếu gia đangkhông vui vì phải chờ đợi.
Tiểu Ngư hét lên một tiếng cầm lấy khăn lông che người mình lại---
"Không cần tránh, tôi không thấy cô: "Thấu thiếu gia lạnh lùng: "Màu đỏ, màu hồng?"
Nhan tiểu thư mê mang, theo bản năng trả lời, "màu đỏ..."
Thấu thiếu gia đột nhiên đứng dậy ném lại một câu nói rồi biến mất.
"Bọc mình cho kỹ vào."
Tiểu Ngư còn chưa hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì.
Cửa lập tức két một tiếng, một người cao lớn bước vào.
Có người tiến vào.
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, từ đôi chân thon dài nhìn lên mặt, đầu liền oanh một tiếng, kéo khăn lông lên che cơ thể mình lại, sau đó cầm những chai lọ ném đến---
Nam Cung Thấu lại có thể thoải mái vào phòng đã khóa!!!
"Sao anh lại tự tiện xông vào như thế hả..." Tiểu Ngư tức giận, mãnh liệt ném đồ về phía Nam Cung thiếu gia, "Đi ra ngoài, cút ra ngoài----!"
"Tự tiện xông vào? Đây là phòng tắm của tôi."
Thấu thiếu gia hết sức nhẹ nhàng tránh được công kích của cô, đi thẳng đến trước mặt cô, bắt lấy tay cô, tức giận nói: "Nhan tiểu thư, nếu còn tiếp tục, có tin tôi vĩnh viễn khóa cô lại chỗ này không?"
Tin.
Tin trăm phần trăm.
Cũng đã nhìn thấy anh ta giết người ngoan độc như thế nào rồi, thì việc khóa một người dân bình thường như cô ở đây không phải rất dễ dàng sao?
Nhanh chóng nhận rõ tình huống, Tiểu Ngư lập tức giữ chặt khăn lông, nhìn cánh tay mình bị ai kia túmchặt, đáng thương nói: "Nam… Nam cung tiên sinh, tôi đang tắm.... anh… anh không nên vào… Nếu không, sẽ bị người ta hiểu lầm anh là cặn bã lòng lang dạ sói không biết xấu hổ..."
Rất tốt, cũng biết nói vòng nói vo mắng chửi người rồi.
Còn có biểu cảm đáng thương vô tội này, người bình thường cũng không thể làm ra được hiệu quả tan nát cõi lòng đến như vậy.
Đáng tiếc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.