"Con trai." Giọng của người đàn ông vang lên: “Ra tay trước thì chiếm được lợi thế!"
"Mẹ nó, Nam Cung Tuyệt, ông dạy loạn cái gì, em và con trai nói chuyện chớ xen mồm!"
"Trở về phòng ngủ."
"Ngủ cái cọng lông! Lão nương không ngủ!"
"Ngủ."
"Ngủ cái ưm ưm ưm..."
Thấu thiếu gia đành chịu, cúp điện thoại.
Lại nói, người nên bảo trọng và tiết chế là ai?
"Thiếu gia, Nhan tiểu thư đã đến giờ đi làm." Chú An mỉm cười nói: “Tôi đưa Nhan tiểu thư đi làm."
Thấu thiếu gia trả lời một tiếng, trầm mặc chốc lát nói: “Bắt đầu từ ngày mai, chú An không cần khổ cực như vậy nữa."
~ ~ ~ ~ ~ ~
Nhan Tiểu Ngư ngơ ngác đi ra khỏi cục, ngơ ngơ ngác ngác lên xe Bentley, ngơ ngơ ngác ngác nhìn về đám mây nhiều màu sắc phía hoàng hôn ngẩn người...
"Nhan tiểu thư, sao vậy, tâm trạng không tốt?" Chú An lo lắng hỏi thăm: “Hôm nay thiếu gia sẽ về muộn một chút, có muốn tôi đưa cô đi xung quanh giải sầu không?"
"Không cần đâu chú An." Giọng của Tiểu Ngư rất nhỏ: “Đây đều là cháu gieo gió gặt bão, cấp trên trừng phạt cũng đúng, đều là lỗi của cháu...."
Bình thường cô rất cơ trí chịu khó, hôm nay không biết làm sao, giống như thần nấm mốc nhập vào cơ thể, bỏ lỡ việc huấn luyện, lấy nhập tài liệu cuộc họp, thiếu chút nữa lấy nhầm tài liệu chứa chứng cứ của nghi phạm, lấy nhầm quân hàm của phó Đội trưởng cảnh sát thành tang chứng... Mặc dù sai lầm không lớn nhưng liên tiếp xảy ra ba sự cố, đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173696/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.