Chương trước
Chương sau
Nữ nhân viên bị dọa phát hoảng, cô ta chật vật giãy dụa ra chỉ vào vali màu hồng dưới chân, không còn hơi sức hỏi: “Nhưng mà Nhan tiểu thư, đây không phải hành lý của cô sao? Đối tượng chúng tôi phục vụ là cô mà..."
Bạn học Nhan càng hoảng loạn hơn cả cô ấy!
Chuyện là thế nào! Phần tử xã hội đen phi nhân tính đã biến mất! Có phải cô lại bị lừa gạt lần nữa hay không! Chẳng lẽ nghề chính của Nam Cung tiên sinh kia là lừa gạt?
Mẹ nó, cũng quá thất đức rồi, thua thiệt cho cô vừa rồi còn coi anh ta là người tốt.
"Này, đây không phải vali của tôi..." Tiểu Ngư phủ nhận, mặt đầy chính khí: “Có lẽ là của vị khách nào đó để lại, đưa cho tôi, tôi sẽ giao cho cảnh sát thông báo người đến nhận..."
"Nhan tiểu thư." Phục vụ chỉ vào túi bên cạnh vali được mở hé ra, nhìn thấy giấy tờ bên trong, nghi ngờ nói: “Đây không phải chứng nhận của cô..."
Aure Coase Keenan Scarfe nói rất đúng, chứng cứ trước mắt, thì tất cả những lời giải thích chỉ là giả dối... cho nên, Tiểu Ngư hoàn toàn im lặng.
Giống như nhìn ra sự băn khoăn của Tiểu Ngư, phục vụ mỉm cười giải thích, mặt đầy hòa ái: “Nhan tiểu thư, đây là khách sạn của tập đoàn Nam cung, tất cả những chi phí khi cô sử dụng ở đây đều do công ty Nam Cung gánh chịu, tôn chỉ của chúng tôi là để cho nhân viên của nhà Nam Cung được phục vụ tốt nhất."
Tiểu Ngư sửng sốt mới phát hiện mình hiểu lầm thiếu gia phi nhân loại rồi.
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trong nháy mắt thế giới quan của mình bị điên đảo rồi…----
Dạo này, các nhà tư bản xã hội đen đều có tính người như vậy sao?
- - - - - -
Đường thiếu gia đảm đương vị trí tài xế, nhìn vị thiếu gia nào đó đang xem tài liệu qua gương chiếu hậu, cuối cùng cũng nhịn không được một bụng đầy nghi ngờ, hỏi ra tiếng: “Tôi nói này Thấu thiếu gia, thịt cá đến miệng cậu cũng không ăn?"
Đường Táp là nhân tài nghiên cứu về virus, nhưng rõ ràng là rất kém trong phương diện hiểu rõ bản chất con người và việc đối nhân xử thế.
Đối với Thấu thiếu gia, một người bí ẩn luôn làm việc tính toán có mục đích rõ ràng, Đường thiếu gia thường không hiểu ra sao.
Nghe thấy câu hỏi, mặt Nam Cung Thấu cũng không biểu hiện gì, chỉ giật giật mí mắt, bỏ tài liệu trên tay xuống, nhỏ giọng nói: “Ăn mà không có vị, biết là gì không?"
Đường Táp dừng lại một chút, hiểu.
Thấu thiếu gia là người chú trọng từng chi tiết, chú trọng hình dáng cơ thể, chú trọng kết quả hơn là quá trình.
Ăn người, cũng như vậy.
Phải phối nguyên liệu tinh xảo, độ lửa vừa vặn, hết lòng nấu nướng từ từ mài dũa, một món ăn, khi từ nồi múc ra thì mùi hương, mỹ vị phải đủ ngon, Thấu thiếu gia mới nguyện ý thưởng thức.
Còn cái này, thành phẩm không chỉ là kết quả mà còn cần quá trình nấu nướng, đợi thành phẩm ra lò. Thấu thiếu gia là một cao thủ, anh vô cùng hiểu rõ cuộc đời này.
Nói cách khác, theo lời của Thấu thiếu gia thì chỉ có bốn chỉ để giải thích đó là Thời cơ chưa đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.