Thấu thiếu gia bước đến, ngồi xuống, quay đầu nhìn Tiểu Ngư nằm ở một góc trên ghế salon hỏi: “Nhan tiểu thư, có việc gì sao?"
Tiểu Ngư mãnh liệt lắc đầu: “Không... không có..."
Thấu thiếu gia chần chừ, hỏi lại: “Có phải có khó khăn gì hay không?"
Câu này rất thân thiết, rất ấm áp, trong nháy mắt khiến cho đồng chí Nhan đang không có nhà để về vô cùng cảm động!
"Tôi..." Cô do dự.
"Cầm lấy cái này đi." Thấu thiếu gia xé cho cô tờ chi phiếu, biểu tình không nóng không lạnh.
Tiểu Ngư vừa nhìn thấy con số trên chi phiếu vội vàng khoát tay: “Không được, không được, tôi không thể nhận, tôi đã nợ Nam Cung tiên sinh quá nhiều rồi..."
"Nhan tiểu thư đừng khách khí." Thấu thiếu gia vẫn bình thản như cũ: “Mọi người đều quen biết, coi như là bạn bè."
Quen biết.
Cũng coi như là bạn bè.
Tiểu Ngư hoàn toàn bị cảm động, cảm thấy nhân gian này vẫn còn sự chân thành, nhân gian còn chân tình, đây nào phải phần tử xã hội đen, đây là rõ ràng là người đàn ông tốt mà!
"Nam Cung tiên sinh." Cuối cùng thì Tiểu Ngư cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy chính khí: “Do tôi lỗ mãng tạo nên tổn thất lớn cho nhà Nam Cung, cho nên tôi sẽ trả hết toàn bộ!"
Thấu thiếu gia tựa lưng vào ghế salon, lúc này vẻ lạnh nhạt đã tản đi, biến thành ôn hòa nhã nhặn: “Ồ, trả như thế nào?"
Trả thế nào...
Tiểu Ngư không còn sức lực, nhỏ giọng nói: “Cái đó... Thời gian có thể sẽ hơi lâu, trả theo từng kỳ, mà.... mỗi lần chỉ có thể trả một ít..."
"Ở đây tôi còn thiếu một trợ lý." Thấu thiếu gia ngắt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173686/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.