Buổi sáng hôm sau, trời mưa.
Thành phố B những ngày này ngập trong sương mù và mưa phùn, bầu trời lúc nào cũng âm u, nặng trĩu. Tâm trạng Hạ Tiếu cũng theo thời tiết mà trở nên tồi tệ.
Đến trường, nhìn thấy Tống Thần vẫn đứng chờ cô như thường lệ, Hạ Tiếu vô thức thở phào một hơi. Hạ Tiếu nhận lấy cái ô từ bác Trương, cô không bung ô ra mà bước thẳng vào trong màn mưa, chưa đến hai giây sau, Tống Thần đã xuất hiện trước mặt cô, cái ô trong suốt trên tay anh nghiêng hẳn về phía cô.
Hạ Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, cô nhận ra dưới mắt anh có quầng thâm, đôi mắt anh như sâu và đen hơn, sắc mặt nhuốm vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn đẹp trai như vậy. Anh điềm nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng – Hạ Tiếu khẽ đáp lại, bước theo anh.
Hai người cùng bước đi bên nhau trong yên lặng, cả hai đều ăn ý không khơi gợi lại chuyện tối qua, mặc dù Hạ Tiếu cũng không chắc nếu cứ để đấy không giải quyết thì liệu mọi chuyện có tệ hơn không. Dù vậy, cô không cảm thấy cô có lỗi.
Hạ Tiếu nhận ra hôm nay Tống Thần có vẻ đăm chiêu, nhiều lần cô muốn hỏi anh nhưng lại không dám, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Hai người đi xuống quán cà phê trong trường để mua đồ uống, bây giờ mọi người đã không còn giữ cái kiểu nhìn chằm chằm mỗi khi Hạ Tiếu và Tống Thần xuất hiện. Cô và anh ở bên nhau nhiều đến nỗi hai người giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-chi-muon-yen-tinh-lam-phan-dien/4574182/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.