Chương trước
Chương sau
Bạc Vũ sắc mặt âm trầm nhìn Hứa Giai Kỳ, lửa giận trong mắt không cách nào áp chế được mà bùng lên, hắn gằn giọng:
- Hứa Giai Kỳ, cậu nên tự biết chừng mực và vị trí của mình, cậu không có tư cách chất vấn tôi, càng không có tư cách động vào người của tôi. Đừng tưởng cậu là con gái thì tôi thực sự không dám làm gì cậu.
Hứa Giai Kỳ vẫn không quan tâm mà tiếp tục nháo:
- Cậu định làm gì tớ? Cậu có giỏi thì đánh tớ đi! Cậu vì con đ* này mà đe dọa tớ á?
....
Ah shit, here we go again.
Hạ Tiếu mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Đến thất tình cũng không được yên ổn nữa, hết người này đến người kia xuất hiện. Quá mệt mỏi.
Hạ Tiếu chào tạm biệt Tử Lẫm, nhắn cho Bạc Vũ một cái tin, sau đó đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi chỗ thị phi này, cô nghĩ mình cần yên tĩnh một chút.
Vừa bước ra khỏi phòng bao, Hạ Tiếu liền bị không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài làm cho rùng mình. Váy ngắn và áo khoác tweed tất nhiên không đủ để giữ ấm trong tiết trời gần 0 độ C này.
Hạ Tiếu nghiêng người dựa vào tường, lôi ra bao thuốc mà cô vừa tiện tay lấy trên bàn, vừa định đưa điếu thuốc lên miệng thì Hạ Tiếu nhớ ra mình quên không chôm luôn cái bật lửa. Đúng lúc này, một bàn tay vươn ra, tay người này rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên tay là chiếc bật lửa Zippo đã bật sẵn.
Hạ Tiếu nâng mắt nhìn người vừa xuất hiện, là một chàng trai tầm 20 tuổi, rất cao, mái tóc hơi dài được buộc lại phía sau, dáng vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, lại mang theo vài phần quyến rũ. Dưới ánh đèn mờ mờ ở hành lang, ngũ quan góc cạnh của anh vẫn hiện ra vô cùng rõ ràng, làn da trắng đến quá phận, sống mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, hàng lông mi tinh tế tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt. Trong mắt Hạ Tiếu hiện ra tia kinh ngạc, không ngờ tùy tiện ra ngoài cũng có thể gặp được trai đẹp cực phẩm như thế này.
Thấy mĩ nhân nhìn mình, chàng trai kia liền thoải mái nở nụ cười nháy mắt với cô, sau đó đánh mắt về phía chiếc bật lửa trên tay:
- Để tôi châm thuốc cho em nhé, cô bé?
Giọng nói trầm thấp, rất từ tính, khiến cho lòng người tê dại. Chỉ cần anh lên tiếng, không cô gái nào có thể chối từ.
Hạ Tiếu mỉm cười kẹp điếu thuốc đặt lên môi, rũ mắt, ngầm cho phép hành động của anh. Bật lửa nâng lên châm thuốc, đầu thuốc bắt đầu cháy, mùi bạc hà nhàn nhạt tỏa ra theo làn khói mỏng, Hạ Tiếu còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên cả người cô rơi vào một vòng ôm ấm áp, điếu thuốc trên môi cũng bị người ta cướp lấy.
Độ ấm và mùi hương quen thuộc khiến Hạ Tiếu ngây người, quên cả chống cự. Người phía sau vòng một tay qua eo Hạ Tiếu, siết chặt, khiến cơ thể hai người dán sát vào nhau, tay kia vòng qua ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô. Đôi môi mềm mại, hơi lành lạnh dán lên cần cổ mẫn cảm khiến cả người Hạ Tiếu tê dại như thể có dòng điện chạy qua, chân cô suýt nữa nhũn ra, đại não trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tống Thần đặt cằm lên vai Hạ Tiếu, hắn nâng mắt lạnh lùng nhìn chàng trai trước mặt, đôi môi vẫn không rời khỏi cổ Hạ Tiếu, gằn giọng:
- Xin lỗi, bạn gái tôi không hút thuốc.
Ý tứ cảnh cáo và chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
Lúc này Hạ Tiếu mới phản ứng lại, cô giãy mạnh, muốn thoát ra, nhưng Tống Thần không hề quan tâm đến phản ứng của cô mà tiếp tục dùng lực giữ chặt eo cô, cậu ghé sát vào tai cô, giọng nói được đè xuống thấp vừa từ tính vừa gợi cảm:
- Ngoan, đừng nháo.
Hạ Tiếu khựng lại một chút, sau đó cô càng giãy mạnh hơn, tức giận mắng:
- Con mẹ nó cậu có buông ra không? Ai là bạn gái của cậu?
Tống Thần vẫn ôm chặt Hạ Tiếu, hắn ngẩng đầu lên nhìn tên con trai vẫn đứng xem kịch từ nãy đến giờ, trầm giọng hỏi:
- Bạn gái tôi đang giận dỗi, mong anh thông cảm. Không biết anh còn có việc gì sao?
Anh ta lười biếng dụi tắt điếu thuốc, nhún vai:

- Không có, hai người cứ tự nhiên.
Cô gái này đúng là hợp gu hắn thật, nhưng có vẻ như đã có chủ rồi.
Anh cho tay vào túi, liếc mắt về phía Hạ Tiếu, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, lời nói ngập tràn ý tứ khiêu khích:
- Cô bé, nếu em chia tay với cậu ta, có thể tới tìm tôi.
Hạ Tiếu chưa kịp nói gì, Tống Thần đã trả lời thay cô:
- Sẽ không đâu, cảm ơn ý tốt của anh.
Sắc mặt Tống Thần âm trầm, đôi mắt như lưỡi dao lạnh băng nhìn thẳng về phía người kia. Anh ta thản nhiên đối mắt với Tống Thần, mạch nước ngầm giữa hai người con trai phun trào mãnh liệt. Rốt cuộc, người kia cảm thấy không thú vị chủ động thu hồi tầm mắt, anh ta cười nhạt, hờ hững xoay người rời đi, dáng vẻ ung dung tùy tiện, như thể không để bất kỳ ai vào mắt.
- Ai mà biết trước tương lai, phải không?
Tống Thần không để tâm đến lời khiêu khích của anh ta, lúc này hắn mới nới lỏng vòng tay, buông Hạ Tiếu ra.
Hạ Tiếu vừa thoát ra liền xoay người dùng sức đạp mạnh vào chân Tống Thần, tức giận mắng:
- Cậu có ý gì đây hả? Mẹ nó chính miệng cậu nói không thích tôi, bây giờ cậu lại làm cái trò gì đấy? Cậu nghĩ cậu là ai?
Tống Thần đứng im cho cô đạp, hắn cởϊ áσ khoác cẩn thận khoác lên người cô, dịu giọng giải thích:
- Hạ Tiếu, người trong quán bar hỗn tạp, cậu là con gái, lại xinh đẹp như vậy, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Tớ chỉ sợ cậu bị kẻ xấu lợi dụng thôi.
Hạ Tiếu hất tay Tống Thần ra, cô ném áo khoác cho hắn, lạnh lùng nói:
- Tống Thần, tôi đi đâu, làm gì, nói chuyện với ai, đấy là việc của tôi, cậu quản được à? Cậu lấy tư cách gì để quản?
Tống Thần rũ mi, hắn vẫn chăm chú khoác lại áo khoác cho cô, dịu dàng nói:
- Đúng vậy, tớ không có tư cách quản, tớ xin lỗi.
Hạ Tiếu nghiêng người tránh khỏi bàn tay của Tống Thần, thái độ bình tĩnh của cậu khiến cô thấy cực kỳ khó chịu, cô căm giận trừng mắt với cậu, nghiến răng:
- Nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi thì làm ơn tránh xa khỏi cuộc sống của tôi một chút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cậu nghĩ mình là ai cơ chứ, lúc không thích thì bảo tôi cút đi, cậu tưởng cậu chỉ cần ngoắc tay là tôi sẽ chạy lại như con cún đấy hả? Chơi đùa tình cảm của người ta như vậy vui lắm sao?
Hạ Tiếu càng nói càng khó nghe, Tống Thần im lặng hứng chịu toàn bộ lửa giận của cô, chỉ cần để cô thấy dễ chịu một chút, dù cô muốn mắng chửi hay muốn lấy thân thể hắn phát tiết cũng không sao. Hắn xứng đáng bị như vậy.
Sự trầm mặc của Tống Thần càng khiến lửa giận của Hạ Tiếu bùng cháy, cảm giác ấm ức tủi thân sâu trong lòng không làm cách nào kìm nén được tuôn ra, giọng nói của cô đã bắt đầu hơi run rẩy:
- Tống Thần, cầu xin cậu, đừng như vậy nữa được không? Cậu đã không thích tôi, làm ơn đừng đối tốt với tôi, đừng cho tôi hi vọng nữa. Cậu có biết để hết thích cậu tôi đã phải khổ sở như thế nào không? Cậu lấy tư cách gì...cậu sao có thể...cậu dựa vào đâu...
Hạ Tiếu đột nhiên không kiềm chế được, từng giọt nước mắt trong suốt tràn ra khỏi bờ mi, lăn dài trên hai má.
Tống Thần có cảm giác trái tim mình thắt lại, hắn hơi há miệng, muốn nói gì đó nhưng nỗi chua xót ngăn ở cổ họng, một câu cũng chẳng thể nói thành lời. Cô là do chính hắn làm tổn thương, hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Tống Thần vươn tay muốn khoác áo cho Hạ Tiếu, nhưng bị cô dùng sức hất tay hắn ra, cô lùi lại phía sau hai bước, nức nở nói:
- Cậu đừng có chạm vào người tôi!
Trong mắt Tống Thần xẹt qua một tia chua xót, hắn nâng mắt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh như hàm chứa một thứ cảm xúc gì đó mà Hạ Tiếu không thể hiểu nổi. Tống Thần nhẹ nhàng vươn tay giúp Hạ Tiếu lau nước mắt thì bị cô nghiêng đầu tránh đi, hắn thuận thế giúp cô vén sợi tóc rối ra sau tai, giọng nói dịu dàng đến mức có thể tích ra nước:

- Cậu khoác áo vào, tớ liền không chạm vào người cậu nữa, được không?
Dù đang lạnh đến sắp đông cứng nhưng Hạ Tiếu vẫn quyết không nhượng bộ, cũng không biết là cô đang muốn làm khó xử ai:
- Tôi không muốn, thích thì cậu tự đi mà mặc. Đừng tỏ ra quan tâm tôi như vậy, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.
Tống Thần khẽ thở dài, hắn tiến đến nắm lấy tay Hạ Tiếu, cô cố tình giằng ra vài lần mà không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu ta, quát khẽ:
- Buông tay!
Tống Thần trầm mặc nắm chặt tay Hạ Tiếu không buông, đôi mắt trong trẻo kiên định nhìn chằm chằm vào cô, thế nhưng lại sinh ra vài phần đáng thương, tựa như cún con đang làm nũng.
Hạ Tiếu bị đôi mắt cún con ấy khiến cho tâm đều mềm mại, bao nhiêu tức giận cứ thế bay hết sạch. Cô tự mắng mình không có tiền đồ, ngoài mặt vẫn hung ác trừng Tống Thần:
- Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Còn không chịu buông tay!
Giọng nói của Tống Thần mềm nhũn, gần như là khẩn cầu:
- Hạ Tiếu, cậu khoác thêm áo vào đã, được không?
Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, nếu không mặc đủ ấm, nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Hạ Tiếu bất lực gật đầu:
- Được rồi, cậu buông ra trước đã.
Tống Thần mỉm cười buông tay Hạ Tiếu ra, cậu tiến đến muốn giúp cô khoác áo thì bị cô giật lấy chiếc áo trên tay, tự mặc vào. Hắn im lặng nhìn cô cài từng cúc áo, đến khi cô đã mặc xong, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúng ta về nhé?
Đột nhiên tính trẻ con của Hạ Tiếu nổi lên, cô lùi lại hai bước, khiêu khích nhìn Tống Thần:
- Áo cũng mặc rồi, giờ cậu có thể đi được rồi đấy. Tôi còn chưa muốn về, mà có về cũng sẽ không về với cậu.
Tống Thần thở dài, hắn hơi do dự một chút, sau đó tiến đến ôm cô, không thèm để ý đến người trong lòng đang ra sức giãy giụa, hắn vẫn tiếp tục xiết chặt vòng tay, khiến cho Hạ Tiếu cảm thấy có chút không thở nổi. Mặt hắn vùi sâu vào hõm vai cô, lúc này Hạ Tiếu mới nhận ra cả người Tống Thần lạnh toát, cô không kìm được hơi rùng mình, từ bỏ chống cự, để mặc hắn ôm.
Dù sao thì sâu trong thâm tâm, cô biết rõ cô khao khát cái ôm này như thế nào.
- Hạ Tiếu, chúng ta trở về, có được không?
Giọng nói dịu dàng, mềm nhũn, mang theo ý tứ làm nũng rõ ràng, khiến cho Hạ Tiếu hoàn toàn không có sức kháng cự.
Cô bất lực nhắm mắt, gần như là thở dài:
- Được rồi, đi về thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.