Tiếng súng vang vọng ở bến tàu trống trải.
Giây tiếp theo, cơ thể Khúc Chấn Sơ lập tức ngã xuống.
Trong lòng An Diệc Diệp chấn động, tất cả âm thanh trong biển đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại một mình Khúc Chấn Sơ.
Lỗ tai cô ong ong, giống như bị sét đánh.
Giây tiếp theo, cuối cùng An Diệc Diệp mới lấy lại tinh thần.
Khúc Chấn Sơ ngã nhào về phía trước, ngã lên người An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ôm anh, cơ thể liên tục run rẩy, rét lạnh giống như bị nhốt trong động băng.
Cô nhẹ nhàng sờ mặt Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ? Anh đừng làm em sợ...”
Giọng của cô vỡ vụn thành mảnh nhỏ, gió biển thổi qua, đã bị thổi tan mất.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không hề trả lời lại.
Mặt An Diệc Diệp tái nhợt, không còn chút máu.
Cơ thể cô run rẩy, hai tay run đến mức gần như không thể nâng mặt Khúc Chấn Sơ lên được.
Cô cúi đầu, đôi môi run rẩy hôn lên mặt và khóe môi anh.
“Khúc Chấn Sơ... anh tỉnh lại...”
Giọng An Diệc Diệp mang theo chút nức nở, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Anh Sơ, anh không thể bỏ em lại lần nữa, anh Sơ.”
Cô lắc lư bả vai Khúc Chấn Sơ, nhưng vẫn không cho anh chút phản ứng nào.
An Diệc Diệp ôm chặt anh, nằm lên người anh, khóc rống.
“Anh không thể như vậy.”
“Em sai rồi, em biết lỗi rồi!”
“Anh Sơ, mau tỉnh lại, anh không thể bỏ em lại một mình.”
Gió biển thổi liên tục, mang đi nhiệt độ cơ thể của bọn họ, truyền tiếng khóc An Diệc Diệp ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002207/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.