An Diệc Diệp không ngờ rằng lúc này lại có thể nhìn thấy Khúc Chấn Sơ thật.
Anh đứng cạnh xe, ánh mắt ác độc.
“Khúc Chấn Sơ...”
An Diệc Diệp gọi.
Khúc Chấn Sơ đảo mắt lướt qua người cô, thấy cô không bị thương mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh mềm giọng nói.
“Đừng sợ, em sẽ không sao.”
Lúc này Phùng Tấn lại bật cười.
“Xem ra anh còn khá đúng giờ.”
Khúc Chấn Sơ đảo mắt qua người anh, lạnh lùng nói: “Anh muốn cái gì? Tôi có thể cho anh hết, đừng làm cô ấy bị thương.”
Anh đứng yên, cơ bắp cơ thể đều căng chặt, giống như giây tiếp theo sẽ xông đến ngay.
Nhưng anh lại không dám.
An Diệc Diệp bị thương một ít đều giống như muốn giết anh.
Phùng Tấn kéo tóc An Diệc Diệp, cười lạnh nói: “Tôi muốn cái gì? Tôi không muốn cái gì cả.”
Anh nhìn Khúc Chấn Sơ căng thẳng như thế, càng cười tùy ý hơn.
“Anh không nỡ để cô ấy chết? Vậy anh cầu xin tôi đi.”
Anh cong môi cười dữ tợn: “Anh cầu tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý.”
Phùng Tấn cười càn rỡ, gió biển mang âm thanh của anh đi xa hơn.
Khúc Chấn Sơ đứng tại chỗ, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lộ ra gân xanh.
Nhưng hiện tại anh lại không dám nhúc nhích.
Phùng Tấn thấy anh không hiểu, lại túm tóc An Diệc Diệp lên, tức giận rống to với Khúc Chấn Sơ.
“Cầu xin tôi!”
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, cơ má căng chặt, xuất hiện một đường kẽ rõ ràng.
“Tôi cầu xin anh, đừng tổn thương cô ấy...”
Phùng Tấn lắc đầu: “Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002205/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.