“Khoan đã!”
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
An Diệc Diệp vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Lúc này, người đang chống gậy từ tốn đi vào cửa kia, chẳng phải là Khúc Nguyên Vũ lẽ ra phải ở trong bệnh viện tâm thần hay sao?
Mọi người đều nhận ra ông ta, ai cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt giống như An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ khẽ híp mắt, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, thâm trầm nhìn người đang từ tốn đi tới, không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Khúc Nguyên Vũ thấy mọi người đều nhìn mình, thì bình tĩnh mỉm cười, từ tốn đi vào.
“Xin quan tòa đợi một lát, tôi vẫn còn một chuyện.”
Trong cả phiên tòa, ai cũng giữ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bọn họ đang mơ màng, quan sát kỹ lưỡng Khúc Nguyên Vũ ở trước mặt.
Nghe nói người này đã phát điên rồi, sao giờ lại không nhìn ra chút điên dại nào vậy?
Ngược lại còn rất khôn khéo.
Ông đi thẳng đến chính giữa phiên tòa, thu hết ánh mắt của mọi người vào đáy mắt.
Cuối cùng, ông nhìn Khúc Chấn Sơ bằng ánh mắt sâu xa.
Thẩm phán nhíu mày, nhìn ông ta từ trên xuống dưới.
“Ông có chuyện gì à?”
Khúc Nguyên Vũ gật đầu, bỗng lớn tiếng nói.
“Tôi muốn khởi tố Khúc Chấn Sơ.”
Vừa dứt lời, hội trường nhất thời xôn xao.
Ai cũng không ngờ, vào thời khắc mấu chốt này, Khúc Nguyên Vũ lại đột ngột xuất hiện.
Hơn nữa, còn nói ra những lời mà người khác không thể nào tưởng tượng được.
Đừng nói là bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002200/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.