Bác sĩ gia đình nhanh chóng được dẫn đến.
Khúc Chấn Sơ đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào.
Anh lo nếu An Diệc Diệp tỉnh lại, nhìn thấy mình, cô sẽ chạy trốn, sẽ oán hận, càng sợ cô đau lòng đến chết hơn.
Quản gia nhìn Khúc Chấn Sơ ngoài cửa một chút, khẽ nói: "Cậu chủ, cô chủ không sao."
Nhưng câu nói này cũng không khiến tâm trạng Khúc Chấn Sơ trở nên tốt hơn chút nào.
Chừng mười phút sau, bác sĩ mới từ bên trong đi ra.
Khúc Chấn Sơ vội tiến lên đón.
"Cô ấy thế nào?"
"Trên người không có tổn thương lớn, nhưng phải cần một khoảng thời gian mới có thể tiêu hết máu ứ đọng."
Bác sĩ vừa nói, vừa cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ.
Thật ra tổn thương như thế này, về tâm lý còn nghiêm trọng hơn trên thân thể nhiều.
Trước đó, cô An đây không phải còn được Khúc Chấn Sơ chiều chuộng lên trời sao? Sao nhanh như vậy đã xảy ra tình trạng này rồi?
Bác sĩ cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều hơn, sau khi dặn dò một số chuyện thì lập tức rời đi.
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, tấm lưng bình thường thẳng hơi cong lại, giống như bị đè lên.
Anh cứ đứng như vậy lúc lâu mà vẫn không mở cửa đi vào, thậm chí không biết mình phải làm sao đối mặt An Diệc Diệp.
"Quản gia, đi tìm một đầu bếp nữ tới đây, bảo cô ta giúp thoa thuốc cho Diệc Diệp."
"Vâng."
Quản gia nhìn một chút, vừa định quay người rời đi, nhưng lại dừng bước.
"Cậu chủ, cậu không đi vào sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002189/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.