An Diệc Diệp nhíu mày suy nghĩ.
Lẽ nào vì lần trước Khúc Chấn Sơ lỡ tay làm cô bị thương?
“Tôi cũng đã đề xuất muốn cô tham gia vào quá trình trị liệu, nhưng cậu Khúc từ chối. Sự quan tâm của cậu ấy dành cho cô vượt xa sức tưởng tượng của tôi.”
Vì lo lắng rằng sau khi biết chuyện An Diệc Diệp sẽ rời đi, thậm chí Khúc Chấn Sơ còn tạo ra ảo ảnh.
Trước mặt An Diệc Diệp, anh cư xử giống hệt những người bình thường.
Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, này cũng đã đạt đến một sự cân bằng mong manh, chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh thì sẽ không bùng nổ.
Nhưng…
“Cô cố gắng rời bỏ cậu ấy à?” Bác sĩ Trương hỏi.
An Diệc Diệp nhớ lại chuyện ở sân bay hôm đó rồi nặng nề gật đầu.
Bác sĩ Trương nuối tiếc: “Bất kỳ lời nói và hành động kích thích nào cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng mà cậu ấy tự tạo ra, vậy nên sẽ ngày càng diễn biến xấu.”
An Diệc Diệp nhớ lại.
Lần đầu tiên cô bị bà Nguyễn cưỡng ép đưa đi, Khúc Chấn Sơ đã cướp cô về, không cho cô rời khỏi lâu đài.
Sau đó An Diệc Diệp tức giận nói rằng cô thà đến Pháp cũng không muốn ở lại đây. Khúc Chấn Sơ dứt khoát khoá cửa phòng ngủ lại, không cho cô rời đi.
Cuối cùng cô lặng lẽ làm dây thừng chuẩn bị trốn thoát, điều này thực sự đã chạm vào mấu chốt của Khúc Chấn Sơ.
Hậu quả của lần này là An Diệc Diệp bị còng tay.
Hoá ra đây đều là dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002186/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.