Nghe câu này của quản gia, An Diệc Diệp mờ mịt không hiểu.
“Ý ông là gì?”
Quản gia giằng co đấu tranh tâm lý một hồi mới nói: “Thật ra năm năm nay cậu chủ luôn phải chữa bệnh tâm lý.”
An Diệc Diệp mở to mắt, nghi hoặc nhìn ông.
Quản gia nói tiếp: “Vốn dĩ trước khi cô An đến, bệnh tình của cậu chủ đã được kiểm soát, thậm chí còn có dấu hiệu cải thiện.”
“Nhưng sau một loạt chuyện khi cô rơi xuống biển, cậu ấy đã chịu kích thích rất lớn. Cậu ấy không khống chế được muốn bảo vệ cô, cũng không tự chủ được tin tưởng cô.”
“Đó là vì cậu ấy có chứng rối loạn lo ấy, còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.”
“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?” An Diệc Diệp trố mắt nhìn ông.
Quản gia gật đầu khẳng định.
“Xin lỗi, cậu chủ không cho chúng tôi nói với cô.”
Nói đến đây, ông lại khẩn thiết nói: “Cậu chủ muốn tin cô nhưng cậu ấy không làm được.”
“Tại sao? Lẽ nào vì anh ấy bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà định nhốt tôi ở đây mãi?”
Quản gia lắc đầu nhìn An Diệc Diệp.
“Cô An, cô không thể hiểu được bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
An Diệc Diệp im lặng, trong ấn tượng của cô, rối loạn ám ảnh cưỡng chế không phải vấn đề lớn.
Hầu như tất cả mọi người đều có các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế khác nhau.
Quản gia thở dài.
“Lúc trước cậu chủ đã quyết định cho tai mắt và thám tử xung quanh cô rút lui hết, đây vốn là sự nhượng bộ lớn nhất, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002184/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.