An Diệc Diệp nhìn cô bé đang đi vào trước mặt.
"Trợ lý trước đó đâu?"
"Bị điều đi rồi, cô An, mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ phụ trách cô."
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, quay người lên sân khấu.
Hai ngày sau, kỳ thứ nhất của chương trình đã được phát.
Vì tỉ lệ người xem, đạo diễn cố ý dùng bình hoa sứ Thanh Hoa kích thích mâu thuẫn.
Sau khi phát, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Có người cho rằng An Diệc Diệp không đếm xỉa lúc ấy đang quay chương trình, không quan tâm thể diện tiền bối, cố ý chơi nổi.
Cũng có người cho rằng, trên phương diện đồ cổ không thể mập mờ, sai chính là sai, tài nghệ hai vị đại sư không bằng người, không trách được người khác.
Sau khi biết chuyện này, ông Bành lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Diệp.
Bật cười lớn: "Nhóc con, cháu giỏi lắm! Bình thường, hai người đó rất thích đối đầu với ông, mấy ngày nay cháu hãy tiếp tục ở đó, làm cho uy phong của bọn họ tan thành mây khói đi."
"Tránh cho bọn họ cứ luôn cậy già lên mặt, đã không có bản lĩnh, lại còn luôn thích làm khó dễ người khác."
An Diệc Diệp cũng không ngờ chuyện này sẽ ầm ĩ lớn như thế.
"Cháu cũng không phải cố ý đối đầu với bọn họ."
"Ông biết, chính là lỗi của bọn họ, nhóc con, cháu cứ tiếp tục tham gia chương trình là được."
Hôm sau.
An Diệc Diệp lại đi studio, quả nhiên thấy thái độ hai vị đại sư đối với cô càng thêm lạnh nhạt.
An Diệc Diệp cũng hết cách với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002169/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.