"Buông ra!"
Khúc Chấn Sơ chợt quát lớn một tiếng.
An Diệc Diệp và nhân viên phục vụ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hơi u ám.
Nhân viên phục vụ bị dọa vội vã buông tay.
"Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Nhưng ấn đường Khúc Chấn Sơ vẫn nhíu chặt, anh kéo tay An Diệc Diệp tới.
Sau khi quan sát kỹ càng, anh đưa tay lau ở phía trên một chút, giống như là muốn xóa đi mùi của đối phương, vô cùng bá đạo.
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn hành động của anh.
"Anh làm sao thế?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, vẫn không ngừng xin lỗi.
Khúc Chấn Sơ liếc nhìn anh ta, ánh mắt dữ tợn khiến anh ta lập tức trở nên yên tĩnh, không dám mở miệng nói tiếp nữa.
Khúc Chấn Sơ không nói gì nữa, mà kéo An Diệc Diệp đứng lên.
"Đi nhà hàng khác."
An Diệc Diệp kinh ngạc nói: "Không cần đâu, chẳng qua không cẩn thận làm ướt..."
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn im lặng, không quan tâm sự phản đối của An Diệc Diệp, kéo cô rời khỏi nhà hàng.
Trước khi đi, anh còn quay đầu liếc nhìn nhân viên phục vụ kia.
Suốt đường đi, An Diệc Diệp cau mày, không biết rốt cuộc vừa nãy Khúc Chấn Sơ tức cái gì.
Sau khi lên xe, cô mới không kìm được hỏi: "Cuối cùng anh làm sao thế?"
Khúc Chấn Sơ quay sang nhìn cô một chút, rồi hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng ép tâm trạng của mình xuống, vẻ mặt dần dần thả lỏng.
Ngay sau đó nở nụ cười dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002167/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.