Ông Bành thấy cô cố chấp như vậy, thở dài một hơi.
"Không còn cách nào rồi, nếu cháu muốn sửa, vậy ông sẽ giúp cháu."
Nói xong, ông ta quay người về phòng sách tìm mấy bản tài liệu, đưa cho An Diệc Diệp.
"Về việc sửa kim loại, ông không quen lắm. Ông am hiểu việc sửa đồ sứ hơn. Nhưng trong viện bảo tàng có mấy thầy là chuyên gia trong việc này. Cháu đến chỗ đó, có lẽ có thể tìm được vài cách."
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, bên trên có phương thức liên lạc của ba ông thầy.
"Vâng."
Ngày hôm sau, cô vội vàng mang theo đồ chạy tới bảo tàng.
Đối phương nghe nói cô là do ông Bành giới thiệu, lập tức gọi người lên.
An Diệc Diệp nhìn ông lão gầy gò trước mặt, cẩn thận nói: "Chào ông, cháu là học trò của ông Bành."
Người kia liếc cô một cái, khẽ gật đầu.
"Có chuyện gì không?"
An Diệc Diệp đưa cái hộp nhỏ trong tay ra.
"Cháu nhận được một sợi dây chuyền, muốn sửa nó. Thầy cháu nói ông ấy không am hiểu về phương diện này, cho nên bảo cháu tới thỉnh giáo ông."
Người kia ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bình chân như vại nói: "Đưa tôi xem trước nào."
An Diệc Diệp gật đầu, mở cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái ra.
"Là cái này ạ."
Đối phương nhíu mày, cẩn thận xích lại một chút. Nhìn những mảnh vỡ của dây chuyền trong hộp thì nhướng mày.
"Không sửa được đâu. Thứ này sửa cũng không có tác dụng gì, không bằng mua cái mới đi."
An Diệc Diệp bất đắc dĩ cười khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002156/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.