🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy người đều đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Nhĩ Giai, đây có thể coi là bằng chứng thép.

Tiêu Nhĩ Giai nghe xong, sắc mặt tái nhợt.

“Làm sao có thể? Sao có thể như vậy?”

Cô ta ngã xuống ghế.

Đến khi nội dung trong bút ghi âm phát xong, sắc mặt thẩm phán tối sầm, ông ta gõ pháp chuỳ.

“Tiêu Nhĩ Giai, cô có lời nào để giải thích không?”

“Tôi…”

Cô ta có thể giải thích điều gì?

Tiêu Nhĩ Giai hoảng sợ nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ngồi trong góc lẳng lặng dùng khẩu hình nói với mình.

Tiêu Nhĩ Giai mở to mắt, vội nói: “Thẩm phán, tôi có thể xin tạm hoãn phiên toà không? Tôi cần một chút thời gian, tôi bị đau bụng.”

Nói rồi cô ta ôm bụng nằm bò ra bàn, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Thẩm phán xem xét, đành tạm hoãn phiên tòa.

“Nghỉ ngơi nửa tiếng, tìm bác sĩ khám cho cô ấy trước đi.”

An Diệc Diệp nhìn cô ta và Phùng Tấn bị người đưa đi, trong lòng thấy hơi lo lắng.

Không biết Tiêu Nhĩ Giai lại giở trò gì nữa.

Tiêu Nhĩ Giai vừa ra khỏi toà án đã kéo Phùng Tấn bên cạnh.

“Phùng Tấn, làm sao bây giờ? Em không muốn ngồi tù. Em vẫn còn trẻ, em mới 20 tuổi. Em không muốn lãng phí cuộc đời mình trong tù.”

Vẻ mặt Phùng Tấn hờ hững, anh ta đưa tay nắm lấy tay Tiêu Nhĩ Giai.

“Không sao, có anh đi cùng em mà.”

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì hất tay anh ta ra.

“Em không đi, phải đi tù thì một mình anh đi đi!”

Nói xong cô ta lại

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002153/chuong-197.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 197: Tôi mới là hung thủ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.