An Diệc Diệp lúc này mới nói: "Tôi…."
Nhất thời không biết giải thích như thế nào nên cô đảo mắt một vòng, vừa khéo nhìn thấy quản gia và cô bếp.
"Tôi chỉ không muốn để quản gia cùng cô bếp chịu uất ức thôi."
Quản gia cảm động nhìn An Diệc Diệp, suýt chút nữa là nhào tới nắm tay cô rồi.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ tối sầm lại, giơ tay cản ông lại rồi bảo quản gia cùng cô bếp đi xuống.
Chỉ còn lại hai người họ trong phòng khách, Khúc Chấn Sơ lập tức đưa ra kết luận.
"Em quan tâm đến tôi."
Trước khi An Diệc Diệp có thể phản bác, anh đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Bữa tối muốn ăn gì? Ở lại ăn tối đã nhé.”
Ánh mắt của An Diệc Diệp có chút mơ hồ, cứ đảo qua đảo lại.
"Tôi kỳ thật chỉ muốn đến xem mà thôi."
Khúc Chấn Sơ thuận theo lời cô nói: "Bây giờ xem xong rồi thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm."
Anh nhanh chóng nắm bắt được An Diệc Diệp đang lo lắng chuyện gì nên nhân cơ hội nói luôn: "Lát nữa, chúng ta cùng bàn bạc chuyện Will và tòa pháo đài cổ này.”
An Diệc Diệp nghe thấy thế, mới gật đầu.
Hai người ngồi ở phòng khách, không ai nói lời nào.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không ngừng nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng, An Diệc Diệp ho khẽ một tiếng rồi đứng lên.
"Tôi ra sân dạo một chút."
"Để tôi dẫn đường cho em." Khúc Chấn Sơ cũng đứng dậy theo.
An Diệc Diệp đột nhiên căng thẳng, cô không muốn Khúc Chấn Sơ đi theo, không muốn anh nhìn mình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002147/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.