“Không sao là tốt rồi.”
Mai Ấn Cầm lặp lại hai lần, tâm trạng rất kích động, thậm chí còn có chút nức nở.
An Diệc Diệp cười vỗ vai anh nói: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
Mai Ấn Cầm ôm chặt cô một lúc mới chịu buông tay, lại quan sát cô cẩn thận.
“Em có bị thương không, tôi nghe nói em rơi xuống biến, sau đó thì sao?”
“Tôi được bà Nguyễn cứu.”
Mai Ấn Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã nghe người khác nói đến chuyện này, vẫn luôn muốn đến nhà họ Nguyễn xem thử.
Nhưng anh lại không dám, sợ người anh gặp không phải là An Diệc Diệp thật, lúc đó anh phải làm sao đây.
Nhưng lúc này nhìn thấy An Diệc Diệp thật sự đứng trước mặt anh, anh cảm thấy vô cùng may mắn.
“May mà em không sao.”
Anh lại lặp lại lần nữa, lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào khu nhận nuôi.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, hỏi: “Mấy đứa nhỏ có thể ở lại đây bao lâu?”
“Không thể ở quá một năm, nếu trong thời gian này không có người nhận nuôi, mấy đứa nhỏ sẽ được phân chia cho những cô nhi viện gần đây.”
An Diệc Diệp nhíu mày, cách quản lý của khu nhận nuôi như thế này cũng không tốt, cho nên mới dễ dàng bị Dư Nhã Thiểm dắt đi như thế.
“Tôi lo lắng sau này Dư Nhã Thiểm sẽ uy hiếp đến bọn nhỏ.”
Mai Ấn Cầm trầm ngâm một lúc, nói: “Diệc Diệp, em có muốn xây dựng lại cô nhi viên không?”
An Diệc Diệp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002145/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.