Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, căng thẳng đến mức miệng lưỡi có chút khô, không khỏi liếm môi.
Khúc Chấn Sơ thấy động tác của cô, ánh mắt tối đi.
Anh nói tiếp: “Bây giờ anh cũng là một tên khốn, nên không cho phép em gặp riêng Will.”
Vũ Thực bị ném ra khỏi nhà họ Nguyễn, tức giận trở về nhà.
Vừa vào cửa, Dư Nhã Thiểm đợi đón đã bước tới, nũng nịu dựa lên người ông ta.
“Ai chọc giận anh vậy? Sao lại không vui thế?”
Dư Nhã Thiểm nhìn ông ta, vết sẹo trên mặt được chữa trị một khoảng thời gian đã mờ đi rất nhiều.
Hơn nữa còn được trang điểm tinh tế, nếu không ở quá gần thì gần như không nhìn ra.
Nhưng lúc này cô ta ghé rất sát vào mặt Vũ Thực, ông ta vừa quay đầu qua, liền thấy được vết sẹo mờ nhạt đó, sắc mặt lập tức có chút không tốt, nhíu mày đẩy mặt cô ta ra.
Nếu không phải nghe nói Dư Nhã Thiểm này từng là người phụ nữ của Khúc Chấn Sơ, sao ông ta có thể thích loại phụ nữ này được?
Vũ Thực trừng mắt nhìn cô ta, bất mãn hừ một tiếng: “Cô đoán hôm nay tôi đã gặp được ai ở tiệc nhà họ Nguyễn?”
Dư Nhã Thiểm tò mò nhìn ông ta.
“Gặp được ai? Sao mà lại giận thế.”
Vũ Thực “hừ” một tiếng.
“An Diệc Diệp!”
Dư Nhã Thiểm vừa nghe thấy cái tên này, đôi mắt liền trừng lên.
“Là… là An Diệc Diệp mà em biết sao?”
“Không phải cô ta thì còn là ai?”
Vũ Thực đẩy cô ta ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002140/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.