An Diệc Diệp giật mình trước nụ hôn đột ngột của anh, cô vội rút chân về, rồi giữ thật chặt.
Cô trợn tròn mắt nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh đang làm gì đấy?”
Khúc Chấn Sơ đang ngồi xổm dưới đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh trăng từ trên trời chiếu xuống người anh.
Mắt anh như đang phát sáng, An Diệc Diệp đang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, rồi lại cúi đầu, tiếp tục đổi tay cầm chân còn lại của An Diệc Diệp lên, anh vẫn để chân cô lên đầu gối của anh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cởi quai giày cao gót ra, lúc nhìn thấy chân cô đã bị ma sát đến sưng đỏ thì nhất thời nhíu mày.
Như thể trước mắt là chuyện cực kỳ hệ trọng.
“Nếu không thích hợp mang giày cao gót, tại sao cô còn mang?” Anh ngượng miệng hỏi.
An Diệc Diệp khó hiểu đáp: “Đây là bữa tiệc.”
Cô nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ ở trước mặt, sợ anh lại hành động làm người khác khiếp sợ như ban nãy.
Cô rút chân về, nhưng Khúc Chấn Sơ không chịu buông tay.
Cô đành phải lên tiếng: “Anh Khúc, anh bỏ chân tôi ra được rồi đó.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi ảm đạm, rồi buông cổ chân cô ra, nhưng không rời đi, mà đứng dậy cởi áo khoác vest của mình ra trải dưới đất.
Sau đó anh để hai chân An Diệc Diệp giẫm lên áo vest của mình.
“Sau này cô đừng mang mấy đôi cao gót đó nữa.” Anh lại nói.
An Diệc Diệp nhìn áo vest đắt tiền được đặt may thủ công bị mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002136/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.