Giọng nói của Khúc Chấn Sơ cực kỳ nhẹ nhàng, như được gió đêm thổi tới.
“Tôi biết cô vẫn còn sống mà.”
“Bởi vì tôi từng làm giao dịch với ông trời, ngay cả ông ấy cũng phải nghe lời tôi.”
Anh khẽ nói.
Hình như An Diệc Diệp đã nghe thấy điều gì đó, nên khẽ nhíu mày, trở người, nhưng lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Khúc Chấn Sơ đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm gương mặt cô suốt một tiếng đồng hồ.
Đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ ở bên ngoài, trời cũng hừng sáng, anh mới luyến tiếc rời đi.
Hôm sau.
Bà Nguyễn phát hiện, toàn bộ thám tử điều tra nhà họ Nguyễn lúc trước đều đồng loạt thu tay về.
Như thể Khúc Chấn Sơ đã từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng An Diệc Diệp.
Nghe thấy tin tức này, bà lại nhíu mày.
Quản gia đứng bên cạnh nói: “Có lẽ giờ Khúc Chấn Sơ đã tin rằng, cô chủ đã chết rồi nên mới từ bỏ việc tìm kiếm.”
Nhưng bà Nguyễn lại không nói gì.
Kể từ hôm qua bà gặp mặt Khúc Chấn Sơ, từ biểu hiện của anh có thể thấy, anh cực kỳ cố chấp với An Diệc Diệp, nên anh sẽ không bao giờ từ bỏ đơn giản như vậy.
Có lẽ trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì đó.
Bà ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Bảo bọn họ cẩn thận một tý, đừng để lộ sơ hở.”
Tối hôm đó, Khúc Chấn Sơ lại tới thăm.
Anh cẩn thận né tránh tất cả vệ sĩ, tiếp tục đi tới bên ngoài phòng của An Diệc Diệp, thấy cô đã ngủ mới lặng lẽ đi vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002132/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.