“Nhã Thiểm” chính là Diệc Diệp.
Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ?
Tại sao anh lại không nhận ra chứ?
Nhưng anh đã nói những gì chứ?
Anh nói cô không xứng làm vật thay thế của “Nhã Thiểm”.
Nói sẽ không tin bất cứ điều gì mà cô nói nữa.
Anh còn nói, anh không cần cô nữa…
Sao anh có thể không cần cô cho được?
Sao có thể?
Hai tay Khúc Chấn Sơ siết chặt vô lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khóe mắt anh đỏ quạnh lại, hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh giẫm mạnh chân ga, trong lòng đang thầm cầu nguyện, cầu nguyện An Diệc Diệp vẫn còn ở chỗ cũ.
Cầu nguyện cô còn đang đợi anh.
Quãng đường vốn phải đi nửa tiếng, anh chỉ đi chưa hết mười phút đã tới nơi.
Anh xuống xe, hoảng loạn nhìn xung quanh.
An Diệc Diệp đâu rồi?
Anh tìm một vòng nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô.
Mất rồi…
Lại đánh mất cô rồi…
Hai tay Khúc Chấn Sơ khẽ siết chặt lại, tấm ảnh mà quản gia không dễ gì mới ghép ra được đã bị anh vò nát.
Anh sốt ruột nhìn xung quanh.
Sai rồi, sai rồi.
Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, người anh muốn tìm là Diệc Diệp.
Không biết đã tìm hết bao lâu, chợt có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt.
Dáng người không cao, mái tóc được vuốt gọn ra sau, mặc một bộ vest tinh tế.
Ông ta mỉm cười, híp đôi mắt lại như mắt hồ ly.
Thẩm Trình chặn trước mặt Khúc Chấn Sơ, hơi cúi người xuống.
“Cậu Khúc, bà chủ muốn gặp cậu.”
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002122/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.