Cung Lăng vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, thiếu chút nữa đụng phải vài người, xe của anh chạy rất nhanh, phong cảnh hai bên xẹt qua, đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại tại một bóng dáng.
“Hạ An, hay là chúng ta đi bệnh viện trước đi.” Khúc Uy lo lắng nói, hiện tại Hạ An chỉ duy trì một tín niệm là muốn gặp Cung Lăng, ngoài ra cậu không quan tâm đến gì cả.Khúc Uy thực sợ cậu sẽ xảy ra chuyện.
“Không, tớ muốn gặp anh ấy.” Hạ An yếu ớt nói.
“Tới bệnh viện, tớ sẽ gọi anh ta tới.”
“Không, không, tớ muốn đi gặp anh ấy.” Hạ An lắc đầu nói.
“Nếu em không đi bệnh viện, anh sẽ để em vĩnh viễn cũng không gặp được anh.” Thanh âm quen thuộc vang lên, Hạ An ngẩng đầu, Cung Lăng ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt cậu. Hạ An vươn tay ra đụng đụng anh, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Lúc bàn tay lạnh cứng của cậu chạm vào gương mặt anh, Hạ An tái nhợt cười nói: “Thật tốt, rốt cục cũng nhìn thấy anh.”
Cung Lăng vuốt ve tay Hạ An, thay Khúc Uy đỡ cậu, kéo qua ôm chặt lấy cậu. Vừa nhìn cậu, trên mặt thậm chí cả chỗ cổ đều chằng chịt vết thương, hơn nữa, cả người ẩm ướt, thân nhiệt nóng dọa người, cho nên thân thể cậu đều ửng hồng. Những cái này cũng mới chỉ là vết thương nhìn thấy bên ngoài, Cung Lăng nhìn những vết thương đó liền phẫn nộ nói to “Khốn nạn, dám biến em thành như vậy.” Lại có thể dám biến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-an/1910109/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.