Trải qua quá trình đấu tranh đau đớn cuối cùng anh ta đã nghĩ thông,người đột nhiên cảm thấy thoải mái, nhãn giới được khai thông khiến thần kinh cũng hết căng thẳng, dần dần mất đi cảm nhận về thế giới bênngoài, Lâm Bội lịm đi. 
Thời gian Khổng Lập Thanh nằm trên sofa lòng cũng ngổn ngang trămmối, thần kinh cô phải căng ra theo dõi động tĩnh của Lâm Bội. Có mộtlúc thấy Lâm Bội thở gấp, cô nghi anh ta bị lên cơn sốt, nhưng anh takhông nói gì nên cô cũng không dám hành động, sợ làm phiền đến anh ta. 
Sau đó hơi thở của Lâm Bội lại dần dần bình ổn trở lại, sau đó lạidần dần gấp gáp lên, cứ như thế lúc chậm lúc gấp đan xen theo quy luật. 
Lâm Bội có lẽ đã ngủ rồi, ý nghĩ này trong đầu Khổng Lập Thanh cànglúc càng được khẳng định thêm, nhưng cô cũng không dám đứng lên xácnhận, đau khổ chờ đợi đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng cô mới dám khẽkhàng đứng lên. 
Đến bên giường quan sát, quả nhiên Lâm Bội đã ngủ mê man, hái má đỏbừng chứng tỏ anh ta đang bị sốt, Khổng Lập Thanh đứng ngẩn bên giườngrất lâu không nhúc nhích. 
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, làm ra những chuyện tiến thoáilưỡng nan, nơi này lúc này có thể cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưngngày khác lúc khác nhớ lại lại quá biết lương tâm mình không cho phéplàm khác đi. 
Khổng Lập Thanh thực sự rất muốn đi khỏi đây, cô cũng biết giờ chỉcần mình ra ngoài gọi một cuộc điện thoại là được tự do rồi, toàn bộ câu chuyện lần này với cô có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10898/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.