Bên trong là phòng ngủ, có giường, có tủ quần áo, bài trí kiểu rấtthông dụng, trên giường cũng bày chăn gối, trông chẳng có gì khác mộtphòng ngủ bình thường. Lúc Khổng Lập Thanh bước vào, tủ quần áo đã mởtung, Lâm Bội lấy ở đó một cái túi thể thao, anh ta quẳng cái túi lêngiường, quay lại lục tung tủ quần áo nhặt lấy một cái áo lông, vừa khổsở mặc lên người vừa hối thúc Khổng Lập Thanh: “Cô cũng nhanh nhanh tìmquần áo mặc thêm vào, chúng ta không có nhiều thời gian, Cung Tứ Hải nói hai mươi phút nhất định chỉ đúng hai mươi phút.” Nói đến đây động tácmặc áo của Lâm Bội đột nhiên dừng lại, trong lúc anh ta còn đang nói,Khổng Lập Thanh đã tìm được một cái áo lông rất dày khoác lên người,thấy anh ta đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút nghiêm trọng, cô cũngkhông kìm được động tác chậm lại, quay đầu nghi hoặc nhìn anh ta.
Lâm Bội tâm tư ngưng trệ một lúc rồi nhanh như chớp “tách” một cáisáng tỏ, anh ta trong hoảng hốt lại tự tin lầu bầu: “Thật ra không cầnđến hai mươi phút, anh ta vẫn cho tôi thời gian chạy trốn.” Giây lát anh ta quay sang Khổng Lập Thanh mắt sáng lấp lánh, giọng phấn chấn hẳn:“Nhanh, Từ Hải không làm đến cùng, chúng ta chưa biết chừng vẫn còn mộtcon đường sống.”
Khổng Lập Thanh nghe những lời Lâm Bội nói, trong lòng lại trào dânghy vọng trốn thoát, động tác cũng nhanh lên mấy phần. Thấy Lâm Bội mặcáo khó khăn, cô vội đưa tay giúp anh ta, dưới ánh đèn da hai người cùngxanh xao, Lâm Bội thở gấp ngẩng lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10896/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.