A Thần qua điện thoại nghe được giọng nói phấn khích của Vạn Tường,không hiểu sao tâm trạng cũng hưng phấn thêm mấy phần, cậu nhếch mépcười: “Hà hà, cậu nhờ anh rồi hả?” 
“Hì hì.” Vạn Tường cười có chút xấu hổ. 
Sau khi dừng lời một lát, Khổng Vạn Tường tiếp tục truy hỏi lần nữa: “A Thần, khi nào thì về nhà?” 
“Chưa biết, nhưng chắc là sắp rồi.” A Thần ngồi dưới đất, người dựa vào chân lão phu nhân buông dưới ghế, uể oải trả lời. 
“Ôi...” Khổng Vạn Tường thở dài thất vọng thấy rõ. 
“Muốn nhận lì xì chứ gì? Quay lại anh sẽ mua cho cậu.” A Thần có ý dỗ dành Vạn Tường. 
Vạn Tường mắt đảo một vòng, vẫn chưa nghĩ ra là thích quà gì, cuối cùng thành thực trả lời: “Không nghĩ ra thích gì.” 
“Vậy cứ từ từ nghĩ tiếp đi, nghĩ ra rồi thì gọi điện bảo anh, dì Thanh có số của anh, bảo dì ấy bấm cho là được.” 
“Ừm, biết rồi.” 
“Lại đánh nhau với bạn ở lớp mẫu giáo à? Hay có ai bắt nạt?” A Thầnnghiêng người một chút nhưng không thay đổi tư thế, trong lòng cũng cảmthấy quái lạ, từ khi nào mình bắt đầu nói nhiều, hỏi nhiều như thế này. 
“Không phải, lớp Taekwondo có một bạn mới chuyển đến, lợi hại hơn, em đấu không lại cậu ta.” Vạn Tường đột nhiên nói nhỏ hẳn đi. 
“Cậu tự tìm cách chiến thắng thằng nhãi kia đi, anh sẽ thưởng cho cậu một con Husky.” A Thần bên kia tuy ngữ khí không quá kẻ cả nhưng cũngngồi thẳng người lên như thể có việc nghiêm trọng. 
“Husky là cái gì?” Khổng Vạn Tường thắc mắc hỏi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10893/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.