Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách giống như không có ý ngừng lại, tiếngmưa đập vào cửa sổ lộp bộp, âm thanh ấy đi qua tai Lâm Bội lại như mộttiếng nổ vang trong lòng. Anh ta bắt đầu rối loạn, Lâm lão gia quá lợihại, cho dù anh ta có cố tỏ vẻ bình tĩnh cũng không thể qua được mắt ông già. Ván cờ này chưa chơi đã thấy trước kết cục thảm bại của Lâm Bội. 
Quân trắng bị quân đen vây kín, không thể tìm thấy một lối thoát nào, Lâm Bội cuối cùng cũng buông tay chịu thua. 
Hết một ván, Lâm Bội lặng lẽ thu dọn bàn cờ, Lâm lão gia ngồi ở ghếđối diện lặng lẽ nhìn Lâm Bội cúi đầu, một lúc lâu sau bỗng lên tiếngnói: “Cháu lớn rồi mà tâm tư lại nông nổi như vậy, không còn giữ đượckhí phách ngang tàng như lúc nhỏ nữa.” 
Lâm Bội ngẩng lên cười trừ: “Trước mặt ông, cháu lúc nào cũng là đứa trẻ ngu dốt.” 
“Vừa rồi ta đã cho cháu ba cơ hội, ba lần đi ta đi đều để lại cơ hộilật ngược tình thế, nhưng cháu không nhìn ra.” Lâm lão gia vẫn không đổi tư thế ngồi, giọng nói vừa nhỏ vừa chậm. 
Lâm Bội ngừng tay thu dọn bàn cờ, trong câu nói đó hàm ý cảnh cáo rất rõ, xưa nay trước mặt người ông này anh ta chưa bao giờ dám khinh xuất, lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. 
Lâm Bội không lên tiếng, Lâm lão gia ngồi ở đối diện lại khẽ thêm một câu giải vây: “Cũng không còn sớm nữa, cháu thu dọn xong thì quay vềnghỉ đi.” 
Lâm Bội cúi đầu ngầm đồng ý, tay càng nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10890/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.