Ngón cái của Chu Diệp Chương đặt vào dưới lòng bàn chân Khổng LậpThanh, trượt thẳng một đường từ gót đến đầu ngón chân, rồi lại giật lùilại, ngón tay trượt qua trượt lại khiến Khổng Lập Thanh thấy nhột khôngchịu nổi, cô dùng sức thoát khỏi tay anh, thu chân lại. 
Chu Diệp Chương nhìn bàn chân tránh khỏi tay mình, có vẻ không vui,ngả người nằm xuống bên cạnh Khổng Lập Thanh. Ghế quý phi dù rộng cũngkhông thể bằng chiếc giường king size, Chu Diệp Chương nằm xuống khônggian nhỏ hẹp này bèn dính sát vào cô. 
Khổng Lập Thanh ngồi dịch sang bên cạnh, Chu Diệp Chương ở phía sauthực ra cũng chỉ đủ chỗ nửa nằm nửa ngồi, một tay một chân còn thò cả ra ngoài. Anh quay sang nhìn Khổng Lập Thanh, nói bâng quơ: “Đau đầu quá.” 
Thấy anh mệt thật, Khổng Lập Thanh tự giác đưa tay xoa bóp huyệt vịtrên đầu cho anh, những động chạm thân mật khiến lòng người cũng dấy lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, giũ bỏ được hết muộn phiền ra khỏi tâm trí. 
Chu Diệp Chương khoan khoái nằm dài hưởng thụ sự chăm sóc của KhổngLập Thanh, lời cũng thoải mái theo đó nói ra: “Lâm Bội hôm qua gặp, emcho là người thế nào?” 
Khổng Lập Thanh dừng tay một chút, có cảm giác bối rối khi bỗng nhiên Chu Diệp Chương hỏi mình một câu như vậy. Cô là kiểu người mộc mạc,không biết nói dối, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô thành thật trảlời: “Cảm thấy không phải người tốt.” 
Nghe cô trả lời như vậy, Chu Diệp Chương mở mắt nhìn cô, hỏi tiếp câu nữa: “Không tốt như thế nào?” 
Khổng Lập Thanh thoáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10888/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.