Chương trước
Chương sau
Tắm xong đi ra, Khổng Lập Thanh bắt đầu sắp xếp hành lý, trong phòngngủ không có tủ quần áo, góc phòng che một tấm bình phong, xem chừng lànơi thay đồ. Khổng Lập Thanh đi vòng qua, phát hiện bên trong là haihàng quần áo treo ngay ngắn, hàng trái nhìn qua thấy toàn quần áo trẻcon, các loại âu phục, quần áo đi chơi, bên cạnh còn có một tủ giày bàyđầy những đôi giày nam cỡ nhỏ các loại. Hàng bên phải cũng thế, chỉ khác là toàn đồ nữ, tủ giày cũng là các loại giày dép của nữ. Khổng LậpThanh nghĩ đến những đồ mỹ phẩm chưa bóc nhãn trong phòng tắm, suy nghĩnhững quần áo giày dép này là chuẩn bị cho mình lại lần nữa xảy ra,nhưng cô lại không thấy cảm giác được người khác xem trọng, chỉ cảm thấy Âu Hành Thư là một thư ký lợi hại, có thể vì ông chủ mà chuẩn bị chuđáo đến thế này.
Khổng Lập Thanh cũng không động vào những thứ ở đây, đem quần áo của mình và Khổng Vạn Tường xếp gọn vào một ngăn tủ.
Sắp xếp xong vẫn còn sớm, Khổng Lập Thanh thấy Vạn Tường đã ngủ say trên giường lớn bèn mang laptop đến thư phòng định lên mạng.
Thư phòng nằm ở góc lầu, diện tích không lớn hơn nhưng bài trí rấthoàn hảo. Không sử dụng những đồ cồng kềnh, mọi thứ đều thanh nhã, ưanhìn khiến không gian thêm thoáng đãng, gọn gàng.
Tìm được dây mạng, Khổng Lập Thanh chui xuống dưới gầm bàn để cắm vào laptop, lúc ngẩng lên mắt lại chạm phải điếu thuốc lá để trên bàn,trong lúc đợi kết nối mạng, cô cầm điếu thuốc lá lên xem xét. Giấy cuốnmàu xanh lá cây, đầu lọc là giấy mạ vàng in biểu tượng chim đại bàng.Tiếng Anh của Khổng Lập Thanh khá tốt, thương hiệu thuốc lá Sobranie côbiết dịch đại khái là Thọ bách niên. Cô đã từng tìm hiểu qua loại thuốclá này trên mạng, biết nó là loại thuốc lá hoàng gia Anh ưa chuộng. Điếu thuốc màu xanh trên tay cô là vị bạc hà, phụ nữ hút sẽ không bị viêmhọng.
Khổng Lập Thanh giữ điếu thuốc trước mặt, biết cô hút thuốc chỉ cómình Chu Diệp Chương, nhất thời cô cảm thấy tình cảnh trở nên hơi phứctạp.
Khổng Lập Thanh ở căn hộ này đã ba tháng, từ tháng Bảy đến tháng Mười nhưng chưa một lần gặp chủ nhân của nó, cũng chưa từng có ai đến tìmcô. Cho dù cô sống ở đây, chẳng làm chuyện gì nhưng hàng tháng đều cótiền chuyển vào tài khoản mà Âu Hành Thư đưa cho hôm mới đến, ba thángsố tiền chuyển vào tài khoản của cô tính ra đã là mười lăm vạn tệ.
Ngay từ khi chuyển đến đây ở, Khổng Lập Thanh ngày ngày đều lo lắngkhông yên, lúc nào cũng nghĩ tới giao dịch với người đàn ông đó. Nó luôn khiến cô cảm tưởng có một con dao treo lơ lửng trên đầu mình mà khôngbiết khi nào sẽ bổ xuống. Nhưng Khổng Lập Thanh cũng có cơ chế tự vệ rất tốt, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài liền tê liệt. Mãi khônggặp Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, cô dùng tài khoản kia tìm cho Khổng Vạn Tường một trường mẫu giáo tốt hơn, gặp kỳ nghỉ dài còn đưa cậu bé ra ngoài chơi mấy ngày. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi đi như vậy.
Thế rồi Chu Diệp Chương bất ngờ xuất hiện mà không hề báo trước. Đólà vào một buổi sáng không quá sớm, đang độ tháng Mười, trời sáng rấtnhanh, gió mát thổi vào qua khung cửa sổ mở từ hôm qua. Khổng Lập Thanhôm Khổng Vạn Tường ngủ sắp tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, trong lúc ýthức còn mơ hồ, cô thò tay khỏi chăn, dò dẫm trên đầu giường định tắtđồng hồ báo thức trước khi nó kêu lên một giây, “tạch” một tiếng, đồnghồ báo thức đã bị tắt đi.
Tắt đồng hồ báo thức xong Khổng Lập Thanh theo thói quen nhìn chằmchằm lên trần nhà một lát, năm phút sau, cô xoay người định ngồi dậy.Đúng lúc ngẩng lên, một đôi chân nam giới đi đôi dép trong nhà màu trắng lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức ngẩn ngơ ra đó.
Tiếng gấp sách truyền đến, ngay sau đo giọng nam trầm ấm cất lên: “Tỉnh rồi à?”
Khổng Lập Thanh bất giác hít vào một luồng khí lạnh.
Trong phòng lúc này đã khá sáng, người đàn ông ngồi trên ghế dựa, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest đen, phía dưới là quần tâycùng màu áo vest, chân đi dép trắng bông. Mặt anh cũng rất trắng, ánhmắt hơi sắc lạnh, cả người nhìn đều thấy toát lên vẻ cao quý khácthường.
Một quyển sách bìa cứng đặt trên đùi Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không biết anh đã quan sát cô ngủ trong bao lâu, cô khẽ nghiêng người,duy trì tư thế chuẩn bị xuống giường, đầu vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vàoChu Diệp Chương ngồi đó.
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương theothói quen đưa ngón trỏ phải gõ gõ lên cằm, ánh mắt anh như thể đangnghiên cứu cô, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sống ở đây đã quen chưa?”
Khổng Lập Thanh ngây người nhìn anh không trả lời. Kỳ thực không phải Khổng Lập Thanh không muốn trả lời anh, chỉ là cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo, tự nhiên bị một người đàn ông xuất hiện ở đầu giường dọa cho sợ,nhất thời không thể hoàn hồn, đợi khi bình tĩnh lại thì đã quá trễ đểtrả lời câu hỏi ấy. Cô cũng không tìm được cách nào làm thời gian trởlại, nên đành ngây ra ở đó.
Hai người một trên một dưới ngồi nhìn nhau, mãi không có ai lêntiếng. Chu Diệp Chương khí thế áp đảo, khuôn mặt không cười, ánh mắtnghiêm nghị khiến Khổng Lập Thanh có cảm giác bị uy hiếp. Khổng LậpThanh bị anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh, cô dần mất bình tĩnh, không biết phải đối đáp thế nào, hai người cứ thế nhìn nhau.
“Đi tiểu...” Cuối cùng là Khổng Vạn Tường từng bước từng bước chui ra khỏi chăn phá vỡ cục diện bế tắc của hai người lớn. Cậu bé chưa tỉnhhẳn, đôi tay nhỏ dụi mắt, ngồi dựa vào Khổng Lập Thanh nói mơ hồ.
Hai người lớn cùng lúc quay lại nhìn vào Khổng Vạn Tường, thằng bé bỏ hai tay dụi mắt xuống, cuối cùng cũng nhận ra hôm nay trên đầu giườngđột nhiên xuất hiện thêm một người nữa. Cậu bé hết nhìn Chu Diệp Chươnglại nhìn sang Khổng Lập Thanh, có chút không hiểu ở đây đang xảy rachuyện gì.
Chu Diệp Chương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, anh đặt quyểnsách trong tay xuống, đứng lên nói với Khổng Lập Thanh: “Tôi rất đói, em đi nấu bữa sáng, tôi sẽ lo cho thằng bé.” Không đợi Khổng Lập Thanhphản ứng, anh đã đi đến chỗ Khổng Vạn Tường, đưa hai tay ra vỗ vỗ vàonhau: “Nào, qua đây, chú đưa cháu đi vệ sinh.”
Rõ ràng là khí thế áp đảo buộc người khác nghe theo, Khổng Lập Thanhngơ ngẩn nhìn Khổng Vạn Tường đi từng bước ngắn từ chỗ cô đến đôi cánhtay đang giơ ra của Chu Diệp Chương.
Có lẽ Vạn Tường là đứa trẻ có trực giác nhạy bén, ai quý ai ghét mình thằng bé đều có thể phân biệt được rõ ràng. Có thể nhận thấy Khổng VạnTường không ghét Chu Diệp Chương, cậu bé rất thoải mái trong vòng tayanh, thậm chí còn không cần ý tứ ngáp một cái. Khổng Lập Thanh nhìn haingười bỗng có cảm giác không thích ứng kịp.
“Em còn chưa đứng dậy? Không nhanh một chút tôi sợ hai người sẽ bịmuộn.” Chu Diệp Chương trên đường bế Vạn Tường vào nhà vệ sinh còn némlại một câu.
Khổng Lập Thanh nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất sau cánh cửanhà tắm mới gãi đầu gãi tai bước xuống giường. Cô vừa xỏ dép vừa lắngnghe động tĩnh trong phòng vệ sinh.
“Cần chú bế cháu đi tiểu không?” Chu Diệp Chương rõ ràng không chăm sóc cậu bé đến nơi đến chốn.
“Không ạ. Cháu muốn đứng trên bồn cầu.” Giọng nói non nớt của Khổng Vạn Tường đáp lại.
“Được, chú giữ cháu, có cần chú cởi quần cho không?”
“Không. Cháu tự cởi được.”
Tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Khổng Lập Thanh yên tâm đi ra cửalớn. Chu Diệp Chương muốn ăn gì, có thể làm cho anh ta món gì? Cô thậtsự đang khổ công suy nghĩ.
Đến cửa bếp, Khổng Lập Thanh bị người đàn ông đang ngồi xổm trước tủ lạnh làm cho giật mình.
“Hi!” Cậu ta rõ ràng biết cô đang đến gần, chủ động chào trước.
“Hi!” Khổng Lập Thanh dè dặt chào lại, cô nhớ ra đây là cậu thanhniên lần trước đi cùng Chu Diệp Chương, cô nghe Chu Diệp Chương gọi cậuta là A Thần.
A Thần vẫn ăn mặc bụi bặm như cũ, áo sơ mi trắng mỏng, quần cạp trễmàu bộ đội, trên quần có rất nhiều túi, hai bên thắt lưng là hai dâyxích to dài buông dọc đùi, chân đi giày khủng bố, tinh thần cậu ta có vẻ không tốt lắm, mắt thâm quầng.
A Thần đứng lên, thuận tay đóng tủ lạnh nói với Khổng Lập Thanh: “Emmới ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng, chị cũng biết đồ ăn trên máy bay dở thế nào rồi đấy, em đói sắp chết rồi.” Cậu ta nhún vai nói một tràngdài, cuối cùng mới đi đến mục đích chính: “Có thể làm cho em chút gì ănđược không?”
Khổng Lập Thanh không biết đồ ăn trên máy bay khó ăn thật không, bởivì từ trước đến nay cô chưa từng đi máy bay lần nào, nhưng cô vẫn kiênnhẫn nghe A Thần nói hết mới hỏi lại: “Cậu muốn ăn gì?” Khổng Lập Thanhbiết từ nay trở đi cuộc sống yên bình của mình đã chấm dứt, cô sẽ phảibước vào một thế giới vô cùng phức tạp.
A Thần dễ dãi: “Em không kén chọn, cho em hai quả trứng ốp là được.”
Hai bên bếp đều đã được bật lên, một bên lửa nhỏ để chảo dầu đợi ốptrứng, một bên lửa to đặt nồi nước. Khổng Lập Thanh lát nữa còn phải đilàm, cô không có nhiều thời gian, đành để Khổng Vạn Tường ăn hoànhthánh.
Khổng Lập Thanh đứng trong bếp, mặc bộ đồ ngủ dài tay kẻ caro trắnghồng, mặt chưa rửa, răng chưa đánh bận rộn làm bữa sáng. A Thần cũngkhông đi ra, tự mở tủ lạnh lấy đùi gà hun khói dành cho Khổng Vạn Tườngra vừa ăn, vừa nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh bận rộn nấu nướng.
Khổng Lập Thanh rất bình tĩnh, không nói gì, thản nhiên làm việc củamình, kệ cậu ta nhìn. Cô bận rộn cho trứng ốp xong ra đĩa, rồi lại nhanh chóng quay sang cho hoành thánh vào nồi nước sôi trên bếp, đúng lúc côbận nhất thì nghe thấy Khổng Vạn Tường nói từ phía sau: “Mẹ, con đi họcđây.”
Khổng Lập Thanh tay còn cầm vung nồi, vội vã quay lại phía sau, ở cửa bếp, Chu Diệp Chương đã âu phục giày da chỉnh tề, Khổng Vạn Tường cũngquần áo nghiêm chỉnh, vai đeo ba lô đứng phía trước Chu Diệp Chương.
“À, con đợi mẹ hai phút nhé.” Khổng Lập Thanh ngốc nghếch nói.
“Em làm đi, tôi sẽ đưa cậu bé.” Lúc Chu Diệp Chương nói những lờinày, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Khổng Lập Thanh một lượt. Ánh mắtanh quá rõ ràng, Khổng Lập Thanh cũng theo đó nhìn xuống bộ đồ ngủ củamình. Nếu đợi cô nấu xong rồi lên lầu thay quần áo, chắc chắn Khổng VạnTường sẽ bị muộn, lần này thực sự không có lý do phản đối.
Chu Diệp Chương nói xong liền nắm vai Khổng Vạn Tường xoay lại, đẩy đẩy: “Đi nào.”
Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn đi theo Chu Diệp Chương ra ngoài, lúc đến cửa còn không quên quay đầu chào Khổng Lập Thanh: “Mẹ, tạm biệt.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy tình hình rất kỳ quái, chuyện này khônggiống hình dung của cô. Người đàn ông ấy bước vào cuộc sống của cô vàVạn Tường, thủ đoạn cao minh, không chút cưỡng ép hay gượng gạo, cô thật không phải đối thủ của người họ Chu đó.
A Thần vẫn không ra khỏi bếp, cậu ta nhìn ba người vừa mới nóichuyện, trên tay cầm chiếc đĩa, tóp tép nhai món trứng ốp Khổng LậpThanh vừa đưa, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa ba người họ, cứ vậy từ đầu đến cuối cũng không bình luận gì.
Nước trong nồi sôi sùng sục, từng lớp khí nóng bốc lên, Khổng LậpThanh vẻ mặt thất thần, khóe mắt loáng nước, tâm trạng vô cùng nặng nề.Những năm gần đây cô luôn sống khép mình, ẩn náu trong thế giới phongkín ấy cô mới có cảm giác an toàn. Hôm nay bị ép đến sống ở lãnh địa của người khác, cô cảm thấy bất an nhưng không có cách nào kháng cự.
Sau khi Chu Diệp Chương đưa Khổng Vạn Tường rời đi, Khổng Lập Thanhvẫn đứng trông bếp đợi hoành thánh chín, cô múc cả nước cả cái ra bátto, rắc chút hành hoa lên trên, xanh xanh trắng trắng nhìn thật ngonmắt.
Lúc bê bát hoành thánh quay lại, thiếu chút nữa Khổng Lập Thanh vavào người đứng sau, cô không biết A Thần đã đứng đó từ lúc nào.
“Hừm, hoành thánh ngon hơn cái này.” A Thần nhìn chiếc bát trong tay Khổng Lập Thanh rồi lại giơ đĩa trong tay mình.
Khổng Lập Thanh cảm thấy cậu chàng trước mắt lúc này thật đẹp trai,da mịn màng, mũi cao, lông mi dài, đôi môi hình thoi hồng nhạt, khóemiệng vẫn còn dính lòng đỏ trứng. Cậu ta nhìn bát hoành thánh trong taycô bằng ánh mắt đầy thèm thuồng giống như một cậu bé to xác đang trongquá trình từ thiếu niên thành thanh niên.
A Thần không di chuyển, đứng chắn trước mặt Khổng Lập Thanh, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay cô.
Khổng Lập Thanh nghĩ đến vấn đề thời gian, nhẫn rồi lại nhẫn, cuốicùng cũng chịu thua cậu ta, cụp mắt xuống, đưa chiếc bát ra phía trước:“Cậu ăn trước đi, tôi đi nấu bát khác.”
Gần như không có động tác thừa, chiếc bát đã được chuyển sang tay cậu ta: “Cám ơn chị.” Ánh mắt A Thần không nhìn Khổng Lập Thanh cái nào,nhanh chóng bê bát đi như bay vào phòng ăn.
Nhường bát hoành thánh cho A Thần rồi, Khổng Lập Thanh lại phải bắcnồi nấu lại bát khác. Cô ở đây bận rộn mà lòng vẫn thấy lo lắng choKhổng Vạn Tường, nhưng cô đoán Chu Diệp Chương sẽ không làm khó thằngbé, chỉ là lo lắng Khổng Vạn Tường sợ anh, nhưng nhìn dáng vẻ nó, dườngnhư không có chút sợ hãi nào. Khổng Lập Thanh bận rộn luôn tay luôn chân mà lòng cũng chẳng thanh thản, không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Khổng Lập Thanh lại không biết rằng, trong khi cô ở trên lầu lo lắngkhông yên thì dưới lầu hai người đàn ông một lớn một nhỏ cũng vừa cócuộc nói chuyện nghiêm túc.
Hai người này lúc mới đi khỏi nhà đều cùng im lặng, lúc đi thang máyxuống lầu, Vạn Tường chủ động đứng vào một góc, duy trì khoảng cách nhất định với Chu Diệp Chương, nhưng chốc chốc cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn trộm anh.
Những hành động đó của Khổng Vạn Tường đương nhiên không lọt qua mắtquan sát tinh tường của Chu Diệp Chương, nhưng anh đã quen biểu hiệnlạnh lùng, cũng không muốn làm khó thằng bé.
Ra khỏi thang máy, Chu Diệp Chương đưa tay dắt Khổng Vạn Tường, anhkhí thế mạnh mẽ nhưng động tác lại nho nhã, thằng bé cũng không phảnđối, để mặc anh dắt đi.
Hai người đứng dưới nhà chờ xe bus của trường tới đón, trời đã sangthu nên thời tiết ở thành phố B cũng đỡ nóng hơn, chỗ họ đứng vừa hay là đầu gió, từng trận từng trận thổi tới mát lạnh.
Hai người đứng trên bậc thềm chờ xe, Khổng Vạn Tường rất có kinhnghiệm, chạy đến đứng bên con sư tử đá để tránh bị gió tạt, Chu DiệpChương lại đứng trước lầu đón gió, thân hình cao lớn thẳng đứng, mặtlạnh lùng, cau mày nhìn ra phía đường cái.
Khổng Vạn Tường đứng sau vẫn không thôi nhìn trộm Chu Diệp Chương,nhưng khi Chu Diệp Chương quay lại, cậu bé sẽ vội cúi đầu thu ánh mắtvề. Chu Diệp Chương nhìn cái cổ rụt lại của Vạn Tường, lát sau mới nói:“Lại đây.”
Khổng Vạn Tường ngẩng lên nhìn người đàn ông cao to, chầm chậm bướcđến. Chu Diệp Chương cởi áo khoác, khoác lên người thằng bé, lại kéo nóđến bên mình, chắn gió nó.
Khổng Vạn Tường đứng bên Chu Diệp Chương, thằng bé chỉ cao ngang bụng anh, Vạn Tường ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, đột nhiên hỏi:“Chú sẽ kết hôn với mẹ đúng không?”
Chu Diệp Chương cúi xuống nhìn khuôn mặt dễ thương của nó: “Lẽ nào cháu không muốn mẹ mình kết hôn?”
Khổng Vạn Tường sụt sịt mũi, lẩm bẩm: “Không muốn.”
Chu Diệp Chương đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của thằng bé, miệng nởnụ cười dịu dàng hiếm hoi: “Anh bạn nhỏ, chuyện này cháu phải nhìn nhậnthế này mới đúng. Sau này mẹ cháu kết hôn, không có nghĩa là mẹ khôngyêu cháu nữa, cháu phải hiểu, mẹ kết hôn nhiều khả năng là để có thêmmột người yêu thương cháu.”
Khổng Vạn Tường cúi đầu cố chấp cãi: “Cháu chỉ cần mẹ cháu, không cần người khác.”
Chu Diệp Chương đã nhìn thấy chiếc xe đưa đón học sinh của trường từxa chầm chậm tiến lại, khẽ nói với Vạn Tường: “Cháu phải biết, có nhữngchuyện mẹ không thể dạy cho cháu được, ví dụ như mẹ có thể dạy cháu chơi bóng chày không? Mẹ có biết dạy cháu chơi bóng bầu dục không?”
Khổng Vạn Tường ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Chương đầy nghi ngờ, anh đưa tay khẽ nhéo má thằng bé: “Chú có thể dạy cháu!”
Vạn Tường cực kỳ ghét người khác nhéo má mình, nó nghiêng đầu khóchịu, mắt nheo lại, trịnh trọng tuyên bố: “Cháu không cần học những cáiđó, cháu chỉ cần mẹ.” Cuối cùng còn trừng mắt, nghiêm túc khẳng định:“Mẹ đã nói với cháu, chỉ cần cháu không đồng ý, mẹ sẽ không kết hôn.”
Chu Diệp Chương biểu hiện rõ ràng có chút sửng sốt, anh cúi người bếVạn Tường lên, ôm trước ngực cho cậu bé nhìn thẳng vào mắt mình: “Chuyện này chúng ta để sau nói tiếp, xe của trường cháu đến rồi.”
Đưa Vạn Tường lên, Chu Diệp Chương đứng bên đường nhìn chiếc xe dầnrời đi. Vạn Tường sau khi lên xe cũng dán mặt vào cửa kính xe nhìn vềngười đàn ông cao to vẫn đứng đó. Chu Diệp Chương thẳng, áo khoác vắttrên tay, nhìn cậu bé miệng khẽ nhếch lên, Vạn Tường ngồi trên xe khóemiệng cũng khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.