Edit: Quân
“Chỉ bằng ngươi?” Kỳ Ế khoanh tay ôm ngực, dùng tư thế bệ nghễ từ trên cao nhìn xuống Cao Bính, coi y như hạt bụi con kiến mà thôi.
Cao Bính quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiên định trả lời.
“Phải, chỉ bằng ta.”
Kỳ Ế như bị thái độ của hắn chọc tức, dương tay tính cho y thêm bạt tay nữa, lại bị Y Thần nắm nhẹ cổ tay.
“Tiểu Ế, đừng như vậy. Ta thấy y rất có thành ý, Thuận Tử theo y sẽ không thiệt thòi.”
“Ngươi biết cái gì? Buông tay!”
Y Thần thả lỏng tay ra. Tam ca hung hăng trừng đám người xem trò vui, cả đám rụt cổ, nhất thời thấy như rớt vào hầm băng. Tam ca cười lạnh, chợt nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, vỗ vỗ vai Cao Bính.
“Vậy ngươi cứ quỳ cho tốt, đừng ăn cũng đừng ngủ, để ta coi thử thành ý của ngươi được bao lớn!”
Nói rồi quay người, đặt tay lên mu bàn tay của Y Thần. Y Thần lập tức ôm lấy Tam ca. Một trận gió xoáy bay tới, cả hai liền biến mất.
Quần chúng biết chuyện hôm nay đại khái tạm dừng, nhanh chóng giải tán. Cao Bính bảo đội tặng lễ về trước, chỉ còn mình quỳ lại giữa miếu. Buổi tối không có bếp lửa, cả tòa miếu càng thêm thanh lãnh, vừa lạnh vừa rét, cú đêm còn kêu “cú cú” bên ngoài, gần đó không biết có bao nhiêu quỷ mị đang rình mò, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười trộm của chúng yêu quỷ, tựa như có cả dã thú trí lực thấp đang nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-trung-thu-nhan-thit-banh-thuan-tu/1359364/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.