Sáng sớm.
Đường chân trời phía đông hiện lên từng tia sáng, từng chút thấm nhuần bầu trời tối tăm.
Một chiếc xe đạp màu vàng lướt qua những con hẻm nhỏ và cổ kính, ánh nắng loang lổ chiếu lên những bức tường đổ nát ở hai bên, những dây leo rậm rạp trên tường dường như phản chiếu sắc vàng.
Hạ Tri đạp trên chiếc xe màu vàng lao ra khỏi hẻm nhỏ, dừng lại trước vạch đường dành cho người đi bộ. Cậu nhìn đèn đỏ phía đối diện vài giây, lại nhịn không được cúi đầu xem đồng hồ.
Còn mười phút nữa! Chắc hẳn cũng kịp giờ chuông reo, bên cạnh Hạ Tri có rất nhiều học sinh trường trung học Quảng Thành cũng lộ ra vẻ mặt giống cậu.
Đèn xanh vừa chuyển, Hạ Tri lập tức trợn mắt nhìn bàn đạp trượt ra. Đến khu vực đỗ xe, đá chân chống, khóa mật mã xe lại, làm liền một mạch.
Hạ Tri bước vào phòng học, cách tiết học buổi sáng còn 5 phút, thời gian vừa khéo không quá sớm cũng không quá muộn.
Đào Dật Dương đang làm bài tập, rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tri tới thì lập tức đưa tay hướng về phía cậu xin bài tập toán: "Ê Khỉ, mau đưa tao mượn bài tập toán! Sắp vào học rồi."
"Lúc sửa bài tối qua mày làm gì?" Hạ Tri rút một quyển bài tập ra rồi ném cho cậu ta.
Đào Dật Dương với tay lấy, chép xong một quyển lại tiếp tục chép. Trong lúc cấp bách còn tranh thủ trả lời người anh em tốt: "Lướt đề trọng lực vật lý, lướt cả đêm luôn."
"Chăm chỉ như vậy có giống mày đâu."
Bạn cùng bàn Đào Dật Dương là Trương Vũ lập tức vạch trần lời nói dối của cậu ta: "Mày có thể dẹp được rồi. Lập đội đánh Vương Giả Vinh Diệu với mày cả đêm mày còn thua, nói xạo cũng tìm lý do khác đi."
"Khỉ, đừng để ý tới nó, hôm nay ăn gì thế?" Trương Vũ quay lại nháy mắt với Hạ Tri.
Hạ Tri mở cặp ra, một luồng hơi nóng trắng mờ bốc lên. Dương Khải Minh ở bàn sau trêu chọc: "Oa, cặp của Khỉ sắp thành tiên rồi, Trương Vũ, mày có nhìn thấy tiên khí đang vờn quanh không?"
Hơi nóng bốc lên, một mùi hương quen thuộc thi nhau tràn vào mũi họ.
Là bánh kếp Thiên Tân!
Hạ Tri thuần thục lấy ra mấy phần phân phát cho bàn trước sau: "Dọn cơm dọn cơm, nguội thì không ngon nữa."
Hương thơm của bánh kếp rất nồng nàn, chỉ chốc lát sau đã tản ra. Nhận lấy chiếc bánh nóng hổi, Trương Vũ đặt dưới mũi rồi dùng sức hít một hơi, bày ra bộ mặt phê pha giống như người nghiện.
"Rốt cuộc cũng tới lượt bánh kếp Thiên Tân tao thích nhất! Hạnh phúc luôn đến đột ngột như vậy làm cho người ta trở tay không kịp."
Hạ Tri cười mắng: "Có một cái bánh kếp Thiên Tân mà mày đã không trở tay được rồi. Tiền đồ đâu?" Nhưng quả thật là nó rất thơm, không uổng công cậu đợi ở quầy bánh mười phút.
Cái đám học sinh nội trú bọn họ sáng nào cũng có một tâm nguyện nhỏ chính là ăn một bữa sáng ngon lành. Đồ ăn sáng dưới căn tin lúc lớp 10 họ đã ăn tới ngán rồi. Lúc họ đang đau đớn vùng vẫy thì đại anh hùng Hạ Tri xuất hiện, cưỡi ofo mang nhiều loại đồ ăn sáng ra sân cứu họ.
Nhưng đây chỉ là tưởng tượng của Hạ Tri, thật ra cậu chỉ là một chú cún đưa bữa sáng, nhẫn nhục chịu khó đưa đồ ăn sáng giúp các anh em.
May mà bọn họ không kén ăn, Hạ Tri ăn cái gì bọn họ ăn cái đó.
Bánh kếp giòn rộp rộp trong miệng Hạ Tri: "Sao tao cảm thấy hôm nay dì làm bánh hơi mặn."
Đào Dật Dương há to mồm cắn một cái, trong nháy mắt chỉ còn nửa cái bánh. Cậu ta nhai vài cái rồi uống vài ngụm sữa hạt: "Nước xốt hơi mặn nhưng ăn ngon lắm."
Bạn cùng bàn của Dương Khải Minh là Diêu Viễn không may mắn được ăn bánh nóng hổi như vậy. Tiết ba hôm nay phải đại diện đọc sách tiếng Anh, phải đứng trên bục giảng giả vờ giả vịt cho ông thầy Lý 'kiểm duyệt'.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-9 chắp tay sau lưng đi vào lớp. Giây trước ông ta vừa vào, giây sau tiếng chuông vào học liền vang lên.
"Chậc, chuẩn thật." Vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, Hạ Tri lập tức bỏ bánh kếp vào ngăn kéo theo phản xạ có điều kiện. Tiện thể cũng ho một tiếng nhắc nhở Trương Vũ đang ăn ngon lành trước mặt cậu.
Trong lớp có bạn nhàm chán quá nên đã từng quan sát hành trình của giáo viên chủ nhiệm. Phát hiện ông thầy Lý 365 ngày bất chấp gió mưa cứ đúng lúc vào lớp khi có tiếng chuông, không sớm một giây không trễ một giây. Nhưng mấy tháng quan sát chỉ chứng minh ông thầy Lý là người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế thời kỳ cuối.
Hôm nay ông thầy Lý mỉm cười, trông tâm trạng có vẻ không tệ. Sau lưng ông ta là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, mặt rất lạ. Hạ Tri đoán có học sinh mới chuyển tới lớp họ rồi.
"Dừng lại đã, thầy muốn nói vài câu."
Tiếng đọc sách vang vọng dừng lại, bốn mươi con mắt đồng loạt nhìn vào bạn học mới trên bục giảng.
Ông thầy Lý rất hài lòng khi học sinh của ông ta nghe lời như thế: "Hôm nay có bạn học mới chuyển tới lớp 11-9 chúng ta, nào Tô Quả, giới thiệu bản thân một chút đi."
Tô Quả rũ mi mắt, hơi cúi người với mấy bạn học phía dưới, giọng nói như tơ mỏng: "Chào mọi người mình tên là Tô Quả. Tô trong Tô Châu, Quả trong Quả Táo, rất vui khi được trở thành bạn cùng lớp với mọi người."
Vào lúc Hạ Tri đang chờ người bạn học mới này nói tiếp thì Tô Quả dừng lại, mất tự nhiên quay sang nhìn ông thầy Lý. Ông thầy Lý biết rằng đa số nữ sinh đều hay ngại nên màn giới thiệu người mới cũng tạm kết thúc tại đây, sắp xếp chỗ ngồi trước.
Ông thầy Lý thoáng nhìn về phía Hạ Tri, cũng biết rốt cuộc cũng có một cô em tới với cái miếu hòa thượng này. Vì để phòng ngừa có chuyện yêu đương trong lớp, giáo viên chủ nhiệm đã ác độc tách toàn bộ nam nữ ngồi riêng, nam bên trái, nữ ngồi hết bên phải. Ở giữa còn cách một con sông, tiện cho giáo viên đi xuống dạy học.
Có lúc Hạ Tri đứng trên bục giảng nhìn thử, cảnh tượng ấy quả thật rất cay mắt. Bạn có thể tưởng tượng, ngẩng đầu cái xung quanh toàn là con trai, không hề có tiếng nói nhỏ nhẹ nào, tất cả giọng đều oang oang. Trong giờ thể dục còn bết bát hơn, trong không khí luôn tràn ngập một mùi mồ hôi thoang thoảng, đây là đang dựa trên cơ sở với điều kiện tiên quyết là không có người cởi giày.
Đào Dật Dương và Trương Vũ đằng trước ngồi thẳng cả lưng, con gái con gái! Rốt cuộc cũng có con gái rồi! Chỗ bên cạnh Hạ Tri trống không.
"Em ngồi chỗ bạn nam kia trước đi." Ông thầy Lý chỉ chỉ Hạ Tri.
Hạ Tri cuống quít thu dọn bàn bên cạnh, quần áo thể dục chất đống bên trên, sách giáo khoa lộn xộn hết ra, hoàn trả lại dáng vẻ như chưa có ai ngồi.
Tô Quả bước xuống bục giảng, lẳng lặng nhìn Hạ Tri thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn giúp đưa đồ.
"Thật ngại quá, hơi lộn xộn, dọn dẹp xong ngay."
Tô Quả hé miệng cười: "Không sao."
Đào Dật Dương và Trương Vũ cũng quay đầu lại giúp Hạ Tri dọn, nghiêm trang nói: "Mấy đồ ăn vặt này mày không có chỗ để, để chỗ tụi tao trước. Lốc sữa bò này cũng để chỗ tụi tao. Nào mày muốn thì tới chỗ tụi tao lấy."
"Ủa alo?" Cho thấy rõ ràng là đối phương quen tay.
Rốt cuộc bàn cũng được dọn sạch, Tô Quả bỏ cặp sách xuống ghế. Lúc thu dọn sách giáo khoa, cô giật giật mũi cẩn thận hỏi Hạ Tri: "Sao lại có mùi dầu mỡ?"
"Suỵt—" Đám bốn người Hạ Tri đồng thời dùng tay ra hiệu với cô.
Tô Quả hơi sợ: Hả? Sao mấy người này kỳ lạ vậy?