Lúc này giáo viên chủ nhiệm đã tới, uy nghiêm đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm họ.
Diêu Viễn trên bục hơi luống cuống tay chân, rõ ràng là đang đọc tiếng Anh đầu giờ mà sao lại thành Ngữ Văn rồi, thôi kệ, thầy chủ nhiệm đã ở đây rồi thì cứ giả vờ giả vịt trước đi. Y cuộn quyển sách tiếng Anh lại rồi giấu sau lưng, ra vẻ nhìn các bạn ở dưới đọc.
Tô Quả trợn tròn mắt, lúc nãy cô để sách tiếng Anh trên bàn, chỉ có thể cúi đầu đọc ấp a ấp úng theo những gì nhớ mang máng.
Một quyển sách Ngữ Văn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, che quyển sách tiếng Anh lại, hơn nữa trang mở ra cũng là bài "Khổng tước Đông Nam phi".
Tô Quả bất ngờ nhìn Hạ Tri, nam sinh vừa dựa người vào tường vừa đọc thuộc lòng bài "Khổng tước Đông Nam phi" mà không cần nhìn sách. Thấy Tô Quả nhìn mình, cậu còn thoải mái nháy mắt với cô.
Siêu... Siêu thật.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn một hồi rồi đi, tiếng đọc sách lập tức dừng lại, đúng lúc chuông reo tan học, một tiết học đầu giờ thoải mái vui vẻ kết thúc.
"Tiết đầu tiên là học thêm chính trị, phải tới lớp kế bên học." Hạ Tri nhắc nhở.
Bọn họ là lớp trộn giữa ban tự nhiên và xã hội, năm ngoái nhà trường chợt có một ý tưởng kỳ lạ muốn làm một lớp trộn giữa hai ban, nâng cao năng lực tổng hợp của học sinh.
Sau khi trưng cầu ý kiến của năm mươi học sinh ở khóa trước, cuối cùng chỉ có bốn mươi người đồng ý với việc phân chia như vậy, thế là một lớp trộn giữa hai ban nằm ngoài quy định ra đời.
Kế bên lớp họ còn có một phòng học nhỏ, lúc học môn xã hội, học sinh sẽ lấy sách qua lớp kế bên, khi tự học môn tự nhiên cũng giống như thế. Văn Toán Anh thì dạy chung một lớp, hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến độ khó của Văn và Toán cả.
Trương Vũ bắt chước theo một câu nói lịch sử như sau: Kể từ đó, quy định chia thành hai ban xã hội và khoa học đã bị phá vỡ, đẩy mạnh sự giao thoa giữa hai tổ hợp.
Cuối năm lớp 10, họ đã đạt được thành tích vô cùng tốt. Toàn thành phố có bảy trường trung học phổ thông đứng top đầu, sáu ngàn học sinh tham gia kì thi, thế mà lớp bọn họ đã hốt hơn phân nửa top 10, đứa kém nhất cũng đạt top 400.
Quảng Thành vượt qua mọi áp lực, dùng thực lực để vả mặt.
Chính vì nghe nói đến lớp trộn ban thần kỳ này ở Quảng Thành, ba mẹ Tô Quả mới cho cô theo học. Thành tích của Tô Quả không tính là xuất sắc, ở trường cấp ba trước đó chỉ có thể miễn cưỡng chen chân vào top 100. Bây giờ đến cái lớp quái vật này, áp lực cũng không còn như bình thường.
"À, được." Tô Quả cầm sách đi theo phần lớn người qua lớp kế bên, Trương Vũ cũng là học sinh ban xã hội, lúc đi còn mặt mày hớn hở nói với đám Hạ Tri: "Giao em gái cho tao đi, tao sẽ chăm sóc cậu ấy."
Chọc Hạ Tri lấy hộp sữa không ném hắn.
Sau khi học đến tối, Tô Quả về nhà, ba mẹ vẫn chưa ngủ.
"Trường mới sao con?" Ba Tô quan tâm hỏi.
Tô Quả: "Được ạ." Bạn mới rất thú vị.
Câu sau cô hơi do dự không nói.
Lúc ba Tô còn muốn hỏi chuyện khác, mẹ Tô ngồi trên sofa đã chú ý tới vẻ mặt mệt mỏi của con gái, nói: "Trễ lắm rồi, lên lầu tắm rồi ngủ đi con, ngày mai còn đi học nữa."
"Mẹ con nói đúng, tối nay ngủ sớm chút nhé."
"Dạ." Tô Quả gật đầu.
Sau khi Tô Quả lên lầu, Tô Lễ nói với vợ vẫn đang đọc sách trên sofa: "Em cũng ngủ sớm chút đi."
"Ừ." Mẹ Tô nhàn nhạt đáp, không nhúc nhích.
Mẹ Hạ Tri vừa ngáp vừa ra ngoài tiễn con trai, giúp cậu chỉnh lại cổ áo đồng phục.
"Đi đường cẩn thận."
"Mẹ đại nhân ơi, con cũng không còn là trẻ con nữa. Đúng rồi mẹ, hôm nay mẹ phải tới quán ạ?"
Mẹ Hạ gật đầu: "Ừ, muốn mẹ lấy đồ ăn khuya cho con hả?"
"Hì hì."
"Cái thằng này, tối mẹ làm cho con là được rồi."
Cậu lắc đầu: "Con không muốn mẹ vất vả như thế, mẹ cứ xách về, khuya con hâm lại ăn là được mà."
"Được được được, nghe lời con. Mau đi học đi, tới giờ rồi."
Hạ Tri tính toán xong thời gian, từ cửa hàng bánh bao tới lớp chắc chắn không trễ, nhưng cậu không tính được trị số cảm xúc hôm nay của giáo viên chủ nhiệm.
Trong lớp chỉ có mười mấy học sinh ngoại trú, thế mà chỉ có mình cậu là vui vẻ đi sát giờ. Ông thầy Lý đã thấy không thuận mắt từ lâu, lén đâm chọt muốn tìm cơ hội bắt bớ cậu.
"Hạ Tri, sao em lại đi trễ nữa vậy, sắp vào lớp rồi em mới tới."
Cậu lén nhìn đồng hồ trên tường, còn tới tám phút nữa. Lúc ông thầy Lý bắt đầu dạy bảo cậu còn có bạn đi vào lớp...
Xem ra là Hồng Môn yến dự mưu đã lâu.
"Xin lỗi thầy, em sai rồi, sau này em sẽ không đi sát giờ nữa đâu ạ." Hạ – thức thời part-time – Tri ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Thầy chủ nhiệm đã chuẩn bị sẵn một bụng dạy bảo nhưng lại bị Hạ Tri làm cho nuốt ngược trở vào, ông ta hừ một tiếng: "Biết sai phải sửa, tôi hy vọng lần sau không thấy em đi sát giờ nữa."
Sau khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Hạ Tri, tâm trạng của ông thầy Lý cũng tốt hơn, ông ta vung tay bỏ qua cho Hạ Tri, để cậu vào chuẩn bị tiết đầu giờ.
"Cảm ơn thầy."
Hạ Tri thở phào một hơi, vào chỗ để cặp.
Cậu còn chưa ngồi lên ghế thì đã bị Đào Dật Dương xoay qua hỏi: "Nãy thấy mày bị ông thầy Lý bắt, ổng nói gì mày vậy?"
"Đi sát giờ chứ gì, ông thầy Lý không ưa tao lâu rồi." Hạ Tri nhún vai, kéo túi thần kỳ của cậu ra, chia bữa sáng hôm nay—— Bánh bao trứng sữa.
"Thằng Vũ, đưa tao chai sữa hạt."
"Xem ra sau này tụi mình không thể ăn sáng trắng trợn như vậy nữa rồi." Dương Khải Minh xé phần đế giấy, cắn một miếng.
Trứng sữa màu vàng kim ẩn bên trong chảy xuống giống như nước, Dương Khải Minh hài lòng hút một hớp lớn, cảm giác ngọt ngào lan ra nơi đầu lưỡi.
Xé vỏ bánh bao trắng mềm ra, thưởng thức vỏ bánh mềm như bông và nhân bánh tan chảy, cảm nhận mùi sữa và vị trứng thơm nức mũi tràn ngập khắp khoang miệng, như thể từng lỗ chân lông trên đầu lưỡi đều đang được thư giãn, nhảy múa tung tăng cùng nhân trứng sữa vàng ươm.
Hạ Tri cạn lời nhìn cái tên nghiện mà ngại kia: "Mày coi chừng hồi nữa giáo viên chủ nhiệm thò đầu từ cửa sổ bắt mày giờ."
"Cút cút cút, phui phủi cái mồm."
Hạ Tri nhìn Tô Quả, cô đang yên tĩnh đọc sách, không hề bị ảnh hưởng vì đám Hạ Tri ồn ào chút nào, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua cửa sổ rọi lên bộ đồng phục của cô, giống như được dát lên một lớp vàng.
Bỗng nhiên thấy có lỗi vì đã làm phiền người ta học, cậu ngồi nghiêm chỉnh lại rồi lấy sách từ trong ngăn kéo ra.
Cậu cũng muốn học! Vừa ăn vừa học ấy.
Tô Quả hơi ngẩn ra khi cảnh vật xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Tri bằng ánh mắt kỳ lạ từ trong biển sách.
"Đúng rồi, hôm nay tụi mình ăn bánh bao trứng sữa, Tô Quả, cậu có muốn ăn không?" Hạ Tri đẩy túi bánh bao qua.
Tô Quả lắc đầu: "Không cần, hôm nay mình ăn ở nhà rồi... Ăn no lắm."
"Vậy cậu có muốn uống sữa đậu nành không, sáng nay mẹ mình mới nấu sữa đậu nành xong." Hạ Tri chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Tổ đội nghe lén hai người phản ứng còn nhanh hơn người trong cuộc là Tô Quả, lập tức thò tay móc lấy bình giữ nhiệt trong cặp Khỉ.
"Hai đứa bây làm gì đó." Hạ Tri cắt ngang.
Đào Dật Dương che tim, đau lòng buồn bã nói: "Khỉ à, quan hệ giữa tao với mày ra sao, tao với mày tuy hai mà một. Cho nên mau giao sữa đậu nành của dì ra đây."
Hạ Tri đẩy hai cái tay xấu xa ra: "Xin lỗi, quan hệ giữa tao với mày là ba con. Đồ của người lớn trẻ con đừng đụng lung tung, ngoan."