Tô Quả có thói quen đến lớp sớm, cảm thấy lớp ít người rất hợp cho việc học từ vựng tiếng anh.
Mẹ nói cô không phải là kiểu học sinh thiên tài, nếu muốn theo kịp người ta thì phải nỗ lực hơn gấp mấy lần. Tô Quả làm theo, cũng đã quen với lượng học tập thế này.
Nhưng hôm nay trong lớp lại hơi náo nhiệt hơn bình thường.
Tô Quả ngẩng đầu nhìn thử đồng hồ treo tường, mới sáu giờ rưỡi thôi mà.
Hạ Tri cầm một cái hộp nhựa vừa ăn vừa nói với mấy người kia, thấy Tô Quả tới còn nhiệt tình mời cô: "Tô Quả muốn ăn Lương Bì không?"
Tô Quả ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc nhưng hơi chua.
Hạ Tri đưa cô một cái hộp xốp: "Lương Bì này, ngon lắm đó."
Dương Khải Minh ăn xì xụp, Diêu Viễn đánh hắn ta: "Ăn thì ăn đi, còn ăn ra mấy tiếng thấy gớm nữa chứ."
"Đó là tiếng xì xụp hạnh phúc, mày biết gì chứ." Hai người lại khai chiến như thường lệ.
Tô Quả đỏ mặt nhận lương bì, chỉ vì thấy họ ăn quá ngon.
Lương Bì khá phổ biến ở vùng Thiểm Tây, sau đó có người mang công thức xuống phía nam, khiến nó trở thành một món ăn vặt đặc sắc.
Cho nước vào bột mì rồi nhào thành cục, ủ bằng khăn ướt nửa tiếng mới để bột nghỉ trong đồ đựng, sau đó thêm một lượng nước vừa phải, bắt đầu rửa bột mì căn. Kỹ thuật này được gọi là rửa bột.
Liên tục nhào bột ở trong nước, đợi đến khi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-tart-trung-nho/2560282/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.