(Bản edit không đảm bảo đúng 100% TT^TT)
Đã beta~~~~
“Thế nào?” Lee rốt cục cũng được cho ra ngoài, có thể đi qua đi lại, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Trong quán bar, xa hoa truỵ lạc, Lee với vẻ mặt hóng chuyện, hai mắt lóe sáng như bóng đèn, nhìn Cố Thiện.
“Vẫn ổn.” Cố Thiện chần chừ nói.
Lee lộ ra nụ cười thấu hiểu: “Anh vẫn chưa làm ăn được gì phải không?”
Cố Thiện bĩu môi.
“Đã nói với anh Nhược Thủy bình thường dịu dàng, tính tình bình tĩnh, kiên cường, làm anh muốn cương cũng không được, nhu cũng không xong, không thể dỗ dành cũng không mắng mỏ gì được.” Lee phất phất tay.
“Em nói cho anh hồi nào?” Cố Thiện giật nhẹ khóe miệng.
“Dù sao cũng đâu phải chuyện của em,” Lee làm ra vẻ mặt vô tội, “Cái gì mà ‘trái táo xanh’, cái gì mà ‘bánh táo’ á, cũng không phải từ miệng em nói ra đâu đó.”
“…” Cố Thiện không hề biện hộ, quả nhiên là đã tự mình làm bậy rồi, còn nói gì được nữa.
Lee cười hí hí: “Kể ra là, anh tự nhiên tới nói với em, nào là ‘trái táo xanh’ gì gì đó, rồi lại bỏ mặc người ta, vậy anh rốt cục muốn thế nào đây?”
“… Hiện giờ có một chuyện anh còn làm không xong, làm sao dám chọc đến Đức Bồ Tát tôn quý như em nữa.” Cố Thiện lẩm bẩm.
… Còn cãi bướng, cho anh dám nói năng ngang ngược! Lee nhìn sang người ngồi phía sau Cố Thiện, liếc mắt một cái về phía người nãy giờ vẫn tràn đầy ý cười ngồi nghe bọn họ nói chuyện, sau đó tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-tao/41708/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.