Rất nhiều lần, khi đứng trước thiên nhiên, cảm thấy bản thân thật sự rất nhỏ bé.
Giang Nhược Thủy mặc cho gió thổi, nhìn hồng vàng lam lục trước mắt, mênh mông vô bờ. Cậu nghĩ, mình và người bên cạnh này đã dây dưa khó chịu lâu như vậy rồi, nhưng đối với trời đất bao la này, có chăng cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi. Tại sao lại không biết quý trọng?
Nếu muốn tìm người cùng mình vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẳng nhưng cũng như một cái chớp mắt này, còn phải mất thật nhiều thời gian tìm tìm kiếm kiếm nữa sao?
Giống như con đường vất vả phía trước, chính là vì muốn tự dẫn mình đến nơi này. Sau khi tiêu tan, mới hiểu được đâu là chân thật.
Cố Thiện vẫn đang say mê ngắm nhìn sườn mặt Giang Nhược Thủy. Tất nhiên phong cảnh cũng hấp dẫn hắn, nhưng giây phút này lại luyến tiếc dời tầm mắt. Có lẽ là do ảo giác, Giang Nhược Thủy có vẻ gì đó rất dửng dưng, như không còn gì vướng bận. Hắn có hơi lo cậu trở nên quá thản nhiên, quá thoải mái…, vừa quay đầu liền thoải mái nhảy xuống. Làm sao đây? Cố Thiện dán mắt nhìn chằm chằm Giang Nhược Thủy, sợ rằng nếu không chú ý một lát thôi, cậu sẽ biến mất khỏi hắn.
Nhưng đột nhiên tay bị nắm, dẫ
n đi.
Cố Thiện kinh ngạc cúi đầu, nhìn tay hai người nắm lấy nhau, lại ngẩng lên, Giang Nhược Thủy đã gần như quay đầu lại, khóe miệng thản nhiên cong cong, khóe mắt cũng hết sức nhu hòa.
Bên cạnh còn có những người khác, du khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-tao/1837214/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.