Dương Tuấn Kha xót ruột nhìn bảo bối của mình hai mắt đã ướt nhòa lấm lem nước mắt, nếu không phải có ba mẹ ở đây anh đã đem cô hôn tới khi cô hết khóc thì thôi. Đây là kinh nghiệm anh rút ra để làm cô nín nhanh mỗi lần Kiều Hạnh khóc đó, biện pháp này rất công hiệu nha.
" Nói anh nghe có chuyện gì? Em đau ở đâu à? Hay tối qua anh làm em bị thương ở đâu? Anh xin lỗi.....anh sai rồi.....bé con đừng khóc nữa có được không....không thì anh sẽ khóc theo đó....nha.... "
Kiều Hạnh hai mắt đã mờ đi do nước mắt đẩm ướt, nhìn gương mặt lo lắng của anh cô bản năng lại muốn được anh ôm vào trong lòng, muốn được làm nũng muốn được anh vỗ về. Chỉ có anh là người duy nhất cho cô cái cảm giác được cưng chiều như em bé mà thôi, thời gian ở bên cạnh anh tuy chỉ qua một tháng nhưng những ngọt ngào mà anh mang lại nó đã ngấm sâu vào tâm, ăn vào từng tế bào cơ thể, khiến cô sinh ra sự ỉ lại, lún sâu.
" Hức....em muốn anh ôm em "
Cả ba người bị ngơ ra vài giây, hai ông bà nhìn thằng con trai trong lòng đều thầm nhận định. Rằng chắc chắn thằng con trai này tối qua đã làm gì con bé rồi, nên mới khiến con bé đột nhiên nhớ lại không chịu nổi mới khóc như vậy.
Dương Tuấn Kha ôm lấy cô vào lòng, xoa lấy cái đầu nhỏ, dịu dàng mà dỗ dành.
" Được anh ôm, anh ôm, em ngoan không khóc nữa nhé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-sua-mem-tren-dau-tay-cau-nho/2645076/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.