🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

24.

Trên đường quay về viện phúc lợi, chị A Xuân nằm gối đầu trên đùi tôi nghỉ ngơi, viện trưởng lái xe, một vệ sĩ của ông chủ Trương ngồi ở ghế lái phụ, sau khi hộ tống chúng tôi quay về viện phúc lợi, vệ sĩ này mới có thể ra về.

Tôi khẽ hỏi chị A Xuân: "Chị A Xuân, người đàn ông hôm nay ngồi bên cạnh em luôn giả vờ uống rượu ấy, chị có biết anh ấy tên gì không?"

Chị A Xuân đã rất mệt, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tôi: "Ý em là Tống Mạt? Anh ta ấy à, em đừng có dây vào, anh ta không giống với mấy kẻ kia đâu, đó là người mà đến cả ông chủ Trương cũng phải nịnh nọt. Anh ta không có hứng thú với loại đồ chơi như chúng ta."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lời của chị A Xuân lặp đi lặp lại bên tai tôi.

Trong mắt ông chủ Trương, chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi cho đàn ông mà thôi.

Bởi vì một người đàn ông không động vào tôi, không khinh thường tôi, bố thí cho tôi chút xíu lòng tốt, tôi đã ghi nhớ trong lòng nốt ruồi màu đen trên mu bàn tay anh, ghi nhớ chiếc áo khoác của anh ấm áp đến thế nào.

Hảo cảm của tôi rẻ bèo như thế đấy.

25.

Hiện tại, tôi chỉ cầu mong Tống Mạt không phát hiện ra tôi chính là món đồ chơi lúc trước từng được anh khen "biết quyến rũ đàn ông và phụ nữ" rất lợi hại kia.

Tôi là Kỷ Trường Phong, tôi có tên của mình, không phải số 2 trong miệng viện trưởng và ông chủ Trương.

26.

Xe dừng lại, viện trưởng dẫn tôi đi vào. Người đàn ông lần này rất có địa vị, tên là Phó Thù Thịnh, là cấp trên của ông chủ Trương, làm về bất động sản, cũng là chỗ dựa của ông chủ Trương.

Hội sở lần này cũng không phải Cửu Sáp mà tôi quen thuôc, mà là một hội sở đảm bảo tính riêng tư cực kỳ tốt, bên ngoài còn có vệ sĩ đứng canh.



Trước khi viện trưởng đưa tôi vào đã liên tục dặn dò: "Số 2, không cần biết dùng cách gì, nhất định phải nắm được ông chủ Phó. Người này rất có hứng thú với cậu, cậu nhất định phải ghi nhớ những gì tôi đã dạy, đàn ông mà thôi, rụt rè một chút, ra hiệu một chút, ông ta nhất định sẽ mắc câu."

Tôi gật đầu, nghĩ đến những việc lát nữa mình có thể sẽ phải trải qua, cơn buồn nôn bỗng tràn lên cuống họng.

Trước khi đám trẻ ở viện phúc lợi qua tuổi thành niên sẽ không bị ép làm đến bước cuối cùng, viện trưởng nói đây là sự nhân từ của ông chủ Trương, nhưng chúng tôi đều biết, ông chủ Trương chẳng qua muốn chúng tôi có giá hơn mà thôi, tục ngữ có câu không chiếm được mới là hấp dẫn nhất mà.

Tôi còn một năm nữa là đến tuổi trưởng thành, mặc dù sẽ không bị cái kia, nhưng có lẽ cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh bị chấm mút.

27.

Phó Thù Thịnh là chủ nhân của một công ty nổi tiếng trong vùng, là sự tồn tại tương đương với lũ rắn độc. Tôi tưởng là mình sẽ bị đưa vào phòng khách sạn, không ngờ cuối cùng lại được đưa vào phòng của Phó Thù Thịnh.

Trong phòng chỉ có Phó Thù Thịnh và cấp dưới của ông ta.

Phò Thù Thịnh cũng không giống như suy nghĩ của viện trưởng, tỏ ra có hứng thú gì với tôi. Lăn lộn trong nghề này, tôi rất quen thuộc với các loại ánh mắt của đàn ông, Phó Thù Thịnh không thích tôi, thậm chí là chán ghét tôi khinh thường tôi.

Phó Thù Thịnh hỏi: "Cậu là số 2?"

Tôi đáp: "Vâng."

"Đã làm được bao lâu rồi?"

"Từ khi bắt đầu có trí nhớ, tôi không cha không mẹ, vừa sinh ra đã ở viện phúc lợi, làm đến bây giờ, nếu ông chủ Phó hỏi tuổi nghề của tôi, thì chắc là mười bảy năm tuổi nghề ạ." Tôi nói một cách trào phúng.

"Bao nhiêu tuổi rồi?" Ông ta lại hỏi.

"Mười bảy tuổi."

Phó Thù Thịnh chợt nói: "Số 2, tôi chính là ba của cậu."

28.

Một giây trước, tôi còn là trẻ mồ côi bị đẩy vào con đường trai ngành này, tôi còn là số 2. Vậy mà giây tiếp theo, tôi đã thành con trai của ông chủ Phó nằm trong top phú thương của vùng.

Phó Thù Thịnh đưa tôi một bản xét nghiệm DNA, ông ta nói: "Cậu là con tôi, tuy tôi không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng hiện tại tôi cần cậu, cậu cũng có thể không cần làm nghề này nữa, tôi đã nói với tiểu Trương, từ sau viện phúc lợi của ông ta sẽ có số 2 mới."



Tiểu Trương chính là ông chủ Trương.

Tôi nhìn tờ giấy xét nghiệm bằng ánh mắt trào phúng, trên đó ghi ngày tháng làm xét nghiệm là một năm trước.

Nói cách khác, một năm trước Phó Thù Thịnh đã biết tôi là con ruột của ông ta, nhưng không nghĩ sẽ nhận tôi, mà trơ mắt nhìn tôi sống ở viện phúc lợi, cho đến hiện tại ông ta có một chuyện không thể không cần đến sự góp sức của tôi, mới xuất hiện nhận tôi về.

Tôi gấp gọn tờ xét nghiệm rồi bỏ vào túi, rất biết thời biết thế nói: "Vâng, cám ơn ba."

Phó Thù Thịnh khinh thường nhìn tôi: "Đừng gọi tôi là ba."

"Vâng, Phó tiên sinh."

29.

Năm rưỡi ngày ba mươi tháng mười hai, tôi mặc bộ quần áo đã mặc hôm rời khỏi nhà Tống Mạt. Sáu giờ, Tống Mạt đúng giờ mở cửa, tay phải xách một hộp bánh ngọt, bên ngoài là hình vẽ bánh su kem.

Bánh su kem màu vàng kim phủ một lớp bơ, mùi thơm nồng của bơ theo đó toả ra.

Tôi đi tới, muốn ngồi xuống giúp anh thay giày, anh đưa ta xoa đầu tôi nói: "Trường Phong, em đừng động vào chân anh, buồn lắm. Em mang bánh đi ăn đi, anh đi tắm."

Tôi lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra, nghe lời không động vào chân anh, mà nắm ống quần tây của anh, đặt chân anh vào chiếc dép.

Tôi ngồi xổm làm xong việc này, Tống Mạt đặt hộp bánh lên đầu tôi, nói: "Kỷ Trường Phong, sao em hầu hạ người khác thành thạo thế nhỉ, anh giúp em cũng không phải có mục đích để em về đây làm người hầu cho anh."

Tôi vừa muốn ngẩng đầu phản bác thì Tống Mạt thình lình buông tay, trên mặt lộ ý cười đắc thắng vì vừa trêu chọc được tôi: "Trường Phong, bánh su kem em muốn ăn ở ngay trên đầu đó, nếu mà rơi là anh không mua cho em nữa đâu."

Đội hộp trên đầu đi đường là một chuyện hết sức dễ dàng với tôi. Những bài tập thể hình do viện trưởng dạy có thể nói là khó hơn gấp nhiều lần so với thế này.

Nhưng tôi không muốn để Tống Mạt nhìn ra sơ hở, bèn cố tình hơi động đầu, khiến chiếc hộp bên trên suýt thì rơi xuống, Tống Mạt vội vàng đỡ lại, nói: "Anh đi lòng vòng nửa tiếng mới mua được cho em đấy, em đúng là chẳng biết quý trọng gì cả."

Sao tôi có thể không biết quý trọng chứ.

Để có thể tiếp tục sống với anh, muốn tôi làm gì cũng được. Chỉ cần anh không ghét bỏ tôi, chỉ cần anh vẫn đối tốt với tôi như thế, như thế...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.