Edit: Cải Trắng 
Kể từ lúc hẹn Sa Khinh Vũ trưa nay tới Túy Tiên Cư ăn cơm, Tề Phi không uống một giọt nước nào. Mọi thứ, đều sẵn sàng vì bữa cơm này. Đến khi gặp Lận Thần ở bãi đỗ xe, cậu thoáng sửng sốt, tiến lên chào hỏi: “Ngài Lận.” 
Lận Thần gật nhẹ, xem như chào hỏi Tề Phi, tận lực thể hiện vẻ “hòa ái dễ gần”. 
Có điều, Tề Phi vẫn hơi rén, sợ hãi hỏi: “Anh đến đây ăn cơm hả?” 
Sa Khinh Vũ bước xuống từ bên ghế lái, vừa hay nghe thấy câu hỏi kỳ quái của Tề Phi, lập tức phì cười chế nhạo: “Anh ấy không ăn cơm, chẳng lẽ sống chỉ nhờ hít không khí như thần tiên?” 
Tề Phi: “…” 
Ba người cùng bước vào Túy Tiên Cư. Nhân lúc nhân viên phục vụ dẫn đường vào phòng bao, Tề Phi tóm chặt Sa Khinh Vũ: “Sa sư đệ, chuyện gì thế? Sao ngài Lận lại tới?” 
“Đến ăn cơm cùng thôi.” Cô nói như lẽ đương nhiên. 
Toàn thân Tề Phi tỏ rõ ý kháng cự: “Ừ thì đó, ăn cơm ý. Ngài Lận ở đây thì sao mà ăn được?” 
“Dùng miệng ăn.” Sa Khinh Vũ khinh bỉ cậu. 
Tề Phi đấm ngực dậm chân: “Khó tiêu thì phải làm sao?” 
Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp, vỗ vai Tề Phi: “Không sao đâu, tiêu hóa không nổi thì tìm bác sĩ. Vừa hay, tôi mời cả bác sĩ đến.” 
Cô vừa dứt lời, Cố Hiểu Thần đã đến. 
Sa Khinh Vũ cười, vẫy tay với Cố Hiểu Thần: “Thần Nhi…” 
Cố Hiểu Thần mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, cất bước tiến lên, đưa tay vỗ vỗ nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736648/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.