Edit: Cải Trắng
Buổi chiều, Sa Khinh Vũ cùng Lận Thần đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ xốc áo anh lên kiểm tra vết thương. Miệng vết thương bị đứt chỉ khâu, băng gạc thấm màu hơi đo đỏ. Xem xong, bác sĩ buông áo xuống, dặn dò: “Dưỡng thương cẩn thận, tránh vận động kịch liệt.”
Lận Thần gật đầu.
Nhân lúc lật bệnh án, bác sĩ ngước mắt lên, liếc sang chỗ Sa Khinh Vũ, nói với giọng không vui cho lắm: “Người nhà?”
“Hả?” Sa Khinh Vũ không phản ứng kịp.
Bác sĩ nhìn cô, nói nhấn mạnh từng chữ một: “Phải tránh vận động kịch liệt, nghe rõ chưa?”
Ý dặn dò quá trần trụi, Sa Khinh Vũ hiểu ngay, đỏ mặt không ngừng gật đầu, còn Lận Thần thì không giấu nổi ý cười trong ánh mắt. Thấy thế, bác sĩ mới ngưng nhìn với ánh mắt không vui.
Ra khỏi bệnh viện, Sa Khinh Vũ lườm Lận Thần: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn nhân cơ hội trêu chọc em?”
Lận Thần vô tội: “Anh trêu chọc em lúc nào?”
“Bác sĩ bảo anh không được vận động kịch liệt, liên quan gì tới em?”
Lận Thần cười, ôm cô vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Phải phải phải, không liên quan tới em. Em không phải người nhào vào lòng anh khóc nức nở, cũng không ôm anh ngủ cả đêm, mọi chuyện đều không liên quan đến em.”
“Này nhá!” Nói thế là đang giận dỗi cô hả?
Sa Khinh Vũ đưa tay sờ sờ vết thương của anh, lẩm bẩm: “Anh bị thương lúc nào thế?”
Nụ cười của Lận Thần chợt tắt, đáp qua loa: “Vết thương nhỏ thôi.”
Biết anh không muốn nói nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736646/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.