Edit: Cải Trắng
“Cậu nói đi! Nói đi! Nói đi!”
Lận Yên ngồi xếp bằng trên giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm Sa Khinh Vũ đang ngây ngốc chỗ sofa.
“Cậu nói đi! Nói đi! Nói đi!”
Sa Khinh Vũ đang kích động bỗng đập bàn đánh “rầm” một cái, tạo tiếng vang lớn khiến Lận Yên sợ đến mức nhảy dựng lên. Cô mếu máo giữ chặt tay Sa Khinh Vũ, van xin: “Đại phóng viên Sa, cậu, cậu kiềm chế chút đi. Tớ suýt chút nữa thì mắc bệnh tim luôn đấy.”
Sa Khinh Vũ vung tay lên, hoàn toàn không có lòng sửa chữa, đã vậy còn ra tay nặng hơn, đôi mắt to tròn nhìn Lận Yên chăm chú, nghĩ mãi không thông: “Cậu thử nói tớ nghe xem, hôm qua tớ đã làm chuyện gì có lỗi? Chuyện gì đã khiến anh trai cậu gây hấn rồi dạy dỗ tớ cả đêm?”
Tối qua cô nghĩ nát cả óc ra mà không biết mình đã đắc tội với Lận Thần chỗ nào. Đến Bắc Kinh đã lâu, ở Phạn Duyệt được một thời gian rồi mà anh chưa từng mắng cô như thế. Ấy vậy mà tối qua lại mắng cô trọn một tiếng đồng hồ.
Trúng tà rồi!
Chắc chắn là trúng tà rồi!
Lận Yên vỗ về Sa Khinh Vũ đang nổi đóa, chờ cô nguôi cơn giận.
Khi ghen, đàn ông khó tránh khỏi việc bộc phát tính tình trẻ con. Bị mắng chút thôi mà, có phạt gì nặng nề đâu. Sau nhiều lần suy ngẫm, Lận Yên lựa từ nói: “Tớ nghĩ, có thể do tâm trạng anh trai tớ không tốt.”
“Tâm trạng anh ấy không tốt?” Sa Khinh Vũ trợn tròn mắt, không tài nào tin được: “Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736633/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.