Edit: Cải Trắng
“Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, anh có thể tìm được người tốt hơn. Không muốn mùa đông đến, chán ghét sự nặng nề, muốn bay tới đảo nhiệt đới bơi lội…”
Sa Khinh Vũ mở thêm chai rượu nữa, rót tận nửa chai, tính hát tiếp mà quên mất lời.
“A!” Cô cười khẩy.
Phụ nữ ấy mà, mẹ nó, uống thêm ngụm rượu thôi đã quên lời.
“Cô ơi cô ơi, tổng cộng của cô hết 1758 tệ. Cô thanh toán 1700 tệ là được.” Người phục vụ cầm tờ hóa đơn dài ngoằng đưa tới trước mặt Sa Khinh Vũ đã say khướt.
Sa Khinh Vũ tức giận, hất tay: “Ai thế này? Mở miệng ra là đòi tiền, tưởng bà đây không trả nổi phải không!”
Người phục vụ lúng túng nhìn Sa Khinh Vũ: “Cô ơi, cô xem thanh toán số tiền này trước đi, không thì tôi không biết phải ăn nói thế nào.”
“Không biết ăn nói thế nào thì cút ra xa chút.” Dứt câu, Sa Khinh Vũ mở thêm chai rượu nữa, cầm lắc lắc ở trong tay, đẩy người phục vụ ra, đi ra khỏi cửa.
Người phục vụ sốt ruột đuổi theo sau Sa Khinh Vũ.
Vừa mới bắt được tay thì cô hung hăng hất ra, cất giọng cảnh cáo: “Đừng có chạm vào tôi! Không cẩn thận bà đây cho người lên báo.”
Thoát khỏi người phục vụ, cô lảo đảo tiến về phía trước.
Người phục vụ tính tiếp tục đuổi theo lại thấy Sa Khinh Vũ đi va phải một người khác, làm cậu đứng run rẩy tại chỗ, sợ không dám đi lên.
Gió đêm ùa tới, Sa Khinh Vũ bực bội đẩy người trước mặt ra, hét lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736631/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.