Đường Hân đã mua vé VIP vào cổng nên không cần phải xếp hàng mà có thể trực tiếp đi vào chơi. Nhưng giá vé đắt hơn nhiều so với vé bình thường, Thư Đồng nhìn con số kia cảm thấy rất xa xỉ.
Sau khi kết thúc, từ lối đi ra, Thư Đồng phát hiện trên màn hình sáng trưng chụp hình cô và Đường Hân ngồi trên tàu lượn siêu tốc chạy nhanh như bay trong nháy mắt.
Quan trọng là lúc ấy cô sợ tới mức nhắm mắt lại tóc đen tung bay nhe nanh múa vuốt, miệng cứ thế mở to thét chói tai, nhìn thật đáng sợ.
Đường Hân chăm chú nhìn Thư Đồng trong ảnh chụp, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của màn hình: "Dễ thương."
Khóe miệng Thư Đồng co rút, hoài nghi ánh mắt anh sai lệch.
Nhân viên cười hỏi: "Mua một tấm ảnh về làm kỷ niệm đi."
Đường Hân: “Vâng."
Thư Đồng: "Không!" Đồng thời nói ra.
Cuối cùng, nhân viên lựa chọn không nghe Thư Đồng, mỉm cười đưa ảnh chụp cho Đường Hân.
Tay Thư Đồng chống nạnh, làm ra vẻ uy hiếp: "Đừng để người khác nhìn thấy.”
Đường Hân nở nụ cười: "Tất nhiên là giấu ở một nơi bí mật, chỉ có một mình anh có thể xem."
Nhất thời, Thư Đồng không còn lời nào để nói.
Trò chơi cuối cùng là ngồi bè ngắm cảnh, mặc dù mùa đông có thể bị ướt nhưng vì trò này chơi rất vui mà không ít du khách xếp hàng.
Thư Đồng mặc một chiếc áo mưa đến ngồi cùng bè với Đường Hân, phát hiện người đồng bè là Triệu Văn Bác và bạn gái nhỏ của hắn.
Triệu Văn Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-nho-nhan-duong/245546/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.