Trước khi tan ca, Quan Cạnh đã "ôn" hàng tá lần về quá trình sáng mai đến nhà ga đón Phó Tam Sinh, và làm thế nào để thực hiện hành động lao vào ôm anh sao cho trông tự nhiên nhất.
Có nên mua một bó hoa không nhỉ?
À thôi, nhà ga là nơi công cộng, anh Tam sẽ thấy khó xử.
Ôm.
Một chiếc ôm đủ rồi.
Tối về đến nhà, Quan Cạnh phát hiện cửa không khóa, còn loáng thoáng ngửi thấy mùi thức ăn cay nồng.
Cậu chết sững chừng ba giây, rồi tông cửa lao vào phòng khách: "Anh Tam!"
"Lùi lại, thay giày." Phó Tam Sinh đang cất bát, thì trông thấy Quan Cạnh còn chưa thay giày đã chạy vào. "Tôi mới lau nhà!"
Quan Cạnh vờ như không nghe thấy, chạy một mạch tới ôm anh vào lòng.
Cái ôm đầy "lực lưỡng".
Phó Tam Sinh mất trọng tâm, suýt chút nữa ngã nhào. Anh cười: "Sao mừng dữ vậy, cứ như mười năm không gặp."
"Sao anh về sớm thế?" Quan Cạnh vùi mặt vào cổ Phó Tam Sinh, giọng buồn thiu. "Tôi định ngày mai đi đón anh."
"Khóa đào tạo kết thúc sớm, nên tôi đổi vé." Phó Tam Sinh vỗ nhẹ lên lưng cậu. "Sau khi về thì tôi đi chợ mua sườn và cá, bận rộn trong bếp cả buổi. Ngạc nhiên chưa?"
Quan Cạnh gật mạnh đầu, nom như chú chó lớn dụi tới dụi lui trên cổ Phó Tam Sinh: "Anh Tam ơi, tôi nhớ anh lắm."
Phó Tam Sinh ngỡ ngàng; thay vì rút tay về, anh bèn xoa đầu cậu: "Được rồi, mau rửa tay ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658406/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.