Ngày 12 tháng Tám là sinh nhật đứa con đầu lòng của Quan Ninh, với tư cách là cậu nó, Quan Cạnh đã mua chiếc ô tô điều khiển cực ngầu cực đỉnh cho cháu, cũng nhân tiện ăn bữa cơm với gia đình chị gái.
Đứa cháu nhỏ nũng nịu trong lòng cậu; thực ra Quan Cạnh hoàn toàn chẳng hiểu thằng bé nói gì, nhưng điều này sao có thể ngăn cậu phối hợp diễn tuồng cùng nó: "Ồ, vậy hả... Ghê nhờ!"
Anh rể vừa bóc đậu nành Nhật, vừa nhìn hai cậu cháu nói chuyện với nhau: "Quan Cạnh, nếu em thích trẻ con như vậy, tốt nghiệp rồi làm một đứa đi."
"Vậy cũng phải có người chịu cưới chứ." Quan Ninh nói thẳng. "Hai chục tuổi đầu mà không có mảnh tình vắt vai, đây là thể loại độc thân từ trong bụng mẹ giới trẻ hay nói này."
"Chị gái yêu dấu," Quan Cạnh mặt mày bí xị. "Chị nỡ lòng nào nói với em trai yêu dấu của mình như vậy chứ?"
"Chưa quen ai luôn à?" Anh rể vẫn không tin. "Em cao to đẹp trai, còn biết đánh bóng rổ, sao thiếu người thích được?"
"Ừ, sao thiếu người thích được. Từ cấp hai, em đã thấy nó mỗi ngày nhận được ít nhất sáu, bảy lá thư tình." Quan Ninh bĩu môi. "Chẳng biết sao mà không ưng ai cả."
"Sao trăng gì chị ơi." Quan Cạnh nói. "Em chưa gặp được người mình thích thôi."
"Đại học là thời điểm tốt nhất để bắt đầu một mối quan hệ mới. Ra ngoài chơi nhiều hơn đi em, rồi sẽ gặp được người mình thích." Anh rể đưa bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658401/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.