Khoảng bảy giờ sáng, y tá đến đánh thức Phó Sùng Đức, đo nhịp tim và huyết áp lần cuối trước khi phẫu thuật.
Phó Sùng Đức không ăn uống nổi, môi khô bong cả da; Hứa Phương dùng tăm bông thấm nước cho ông nhưng bị ông xua tay từ chối. Rồi vợ chồng Phó Minh Kiệt đến, bồi chuyện cùng ông trước giờ G; Hứa Phương ngồi bên cạnh nhìn mà cố nuốt nước mắt vào trong.
Phó Tam Sinh lặng thinh đứng cuối giường, ánh nhìn lần lượt quét qua Phó Sùng Đức, Phó Minh Kiệt và dì Phương, cuối cùng dừng lại nơi ngọn cây đung đưa ngoài song cửa. Có lo lắng, cũng có buồn bã, nhưng mọi xúc cảm chừng như đều bị bao phủ trong lớp sương mù, không đủ rõ ràng, cũng chẳng đủ dày đặc. Anh chỉ thấy hơi choáng, nom như có nước ấm tích tụ nơi lồng ngực, không đau nhưng khiến anh nghẹt thở. Khoảng cách mười năm giữa anh và Phó Sùng Đức là một nút thắt, mà ngay cả khi đã được cởi bỏ, họ vẫn chẳng thể trở về như bố-con bình thường.
Phó Tam Sinh đương ngẩn ngơ, thì Phó Sùng Đức đột nhiên nhìn anh: "... Tam Sinh, con lại đây."
Phó Minh Kiệt lui sang một bên, Phó Tam Sinh bèn dợm bước đứng trước mặt Phó Sùng Đức.
"Con... Con muốn dẫn bạn trai đến gặp bố thật sao?"
Sửng sốt một thoáng, Phó Tam Sinh gật đầu: "Vâng. Nhưng nếu lúc đó bố chưa gì đã đánh em ấy, chúng con sẽ không đến nữa đâu."
"Bố như bây giờ còn sức đánh à!" Phó Sùng Đức trừng mắt, nhưng trông ông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658375/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.