Phó Tam Sinh nhìn thoáng qua hai người, "... Các cậu biết nhau hả?"
"À, anh ta là..." Quan Cạnh sững lại. "Anh ta là bạn của Lý Gia Thành, bọn em từng gặp nhau."
"Đúng vậy." Phùng Nghị gật đầu, nhìn Phó Tam Sinh. "Anh Phó, tôi đã làm thủ tục nhập viện cho anh. Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các chi phí y tế. Giờ đã có Quan Cạnh, anh không cần phải lo tôi trốn..."
"Tính ra, anh là vị tài xế gây tai nạn?" Quan Cạnh sầm nét mặt. "Rốt cục là chuyện gì?"
"Xin lỗi, tôi quá sốt ruột nên đã vượt..."
Phùng Nghị đương nói thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Lý Gia Thành hốt hoảng xuất hiện ngay cửa, "Phùng Nghị! Anh... Quan Cạnh? Anh Tam?"
Cậu ta sững sờ, rồi sải bước vào trong đấm liên tục lên ngực Phùng Nghị: "Nửa đêm nửa hôm mắc gì chạy tới đây! Còn chạy quá tốc độ! Gây tai nạn nữa! Anh đụng phải anh Tam rồi kìa! Gửi tin nhắn cho em làm gì! Mẹ nó, em quan tâm chắc! Anh mau cút đi! Cút đi với con của anh! Cho khuất mắt em!"
Phùng Nghị không trốn, mặc cho Lý Gia Thành xả giận một hồi. Anh vươn tay ôm cậu ta vào lòng, dỗ dành: "Được rồi, được rồi mà. Là lỗi của anh hết. Em bình tĩnh lại nào, Gia Thành."
"Bình tĩnh con khỉ!" Lý Gia Thành giãy giụa, bực bội đấm vào vai anh. "Buông em ra! Mau!"
Phó Tam Sinh choáng đầu, vỗ nhẹ lên tay Quan Cạnh: "... Em có chắc hai người họ là bạn nhau không?"
Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658367/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.