Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ bốn mươi mốt: "Tối nay em khỏi ngủ mất."
;;;
Mở cửa vào nhà, người đầu tiên chào đón cậu không phải bố hay mẹ Quan, mà là đứa cháu trai của Quan Cạnh – thằng nhỏ mặc áo đỏ quần yếm đỏ, đi cả giày đỏ.
"Cậu về!" Nó ôm chân, cười nhe hàm răng chỉ thấy nướu. "Ôm ạ!"
Quan Cạnh thả balo xuống kệ giày, cúi người bế thằng nhỏ lên: "Cục cưng của nhà ta sao lại ở đây? Có nhớ cậu không, hử?"
"Tai nó thính, chị còn chả nghe thấy tiếng mở cửa cơ." Quan Ninh lau tay đi ra từ phòng bếp, nhìn một lớn một nhỏ đang cười giỡn. "Năm nay nghỉ tới khi nào?"
"Mồng Tám, chị." Quan Cạnh vuốt mũi thằng nhỏ, dỗ ngọt. "Để mẹ ôm con một lát nhé, cậu thay giày đã."
Nó ôm ghì cổ Quan Cạnh, níu lấy áo cậu chẳng chịu buông. Quan Ninh bèn thương lượng: "Ngoan nào, con trai. Cậu đang đói, hay là theo mẹ lấy xíu mại cho cậu nhé?"
Quan Cạnh giả vờ xoa bụng, ra vẻ tội nghiệp: "Đúng đó, cậu đói lắm. Nếu không có xíu mại, vậy cậu chỉ có thể ăn Hạo Hạo thôi." Vừa nói vừa gãi thằng bé, chọc cho nó cười hi hi hô hô như đứa ngốc.
Cười đã rồi, nó mới chạy lon ton theo Quan Ninh vào bếp tìm xíu mại. Quan Cạnh tranh thủ thay giày, xách balo về phòng và lấy điện thoại ra báo với Phó Tam Sinh mình đã về nhà an toàn.
Phó Tam Sinh không trả lời, hẳn là đang bận.
Mẹ Quan và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658345/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.