Quan Cạnh biết lái xe, cũng đã thi lấy bằng, nhưng vẫn còn chút vấn đề nho nhỏ khi chạy trên đường đèo cao tốc, đâm ra toàn bộ hành trình đến núi Đình Vụ đều do Phó Tam Sinh cầm lái. Sau khi từ Rừng Ước Nguyện trở về, hai người dằn bụng bằng một ít món nhẹ rồi về phòng nghỉ ngơi. Phó Tam Sinh cởi áo khoác ngả lưng xuống giường, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Khi tỉnh giấc thì sắc trời đã tối, trong phòng lại không bật đèn, xung quanh tối om chẳng thấy được năm ngón. Phó Tam Sinh mò mẫm bấm công tắc đầu giường, nheo mắt đến khi tạm thích ứng với nguồn sáng đột ngột.
Giường đối diện trống hoác, Quan Cạnh không ở đó.
Trong phòng tắm cũng chẳng có ai. Phó Tam Sinh nhíu mày, rửa mặt đi ra gọi cho Quan Cạnh.
Quan Cạnh bắt máy rất nhanh; song dường như cậu đang ở bên ngoài, tiếng gió kêu phần phật rất lớn: "Anh Tam? Anh dậy rồi à?"
"Ừm." Phó Tam Sinh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi tối. "Em đi đâu vậy?"
"Em đi... Em đi mua chút đồ." Quan Cạnh đáp. "Mười phút nữa em về. Anh Tam đến nhà ăn gọi cơm trước đi. Em muốn ăn trứng chiên cà chua."
Phó Tam Sinh nhìn thoáng qua chăn nệm gọn gàng trên giường Quan Cạnh, tuy cảm thấy là lạ nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh khẽ bảo: "Ừ. Anh biết rồi."
Quan Cạnh nói lời giữ lời, chừng năm sáu phút sau – khi mà cốc nước của Phó Tam Sinh hãy chưa hạ nhiệt, cậu đã đẩy cửa vào phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658331/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.